Nước Quốc Khánh.
Thôn Tống gia huyện Trường Hà.
Gió thu mang theo một tia lạnh lẽo thổi qua lá cây ố vàng, nhẹ nhàng diễn tấu ra một bản nhạc êm tai.
Lúc này trời đã sắp tối, khói bếp nổi lên bốn phía, Tống Lão Căn vừa mang theo người một nhà đi từ ngoài ruộng về nhà, Dương thị đang nấu cơm chiều, trong phòng bay đầy mùi cơm, làm cho người một nhà làm việc cả ngày mệt mỏi đều thấy đói bụng.
Lúc này bên ngoài truyền tới tiếng cười hi hi ha ha.
“Ông nội, bà nội, cha, nương.......”
......
Bốn năm tiếng nói non nớt vui sướng vang lên, mấy củ cải đều chạy vào phòng.
Tống Lão Căn vừa nhìn thấy mấy củ cải chạy vào, ánh mắt dừng ở trên người Tống Điềm Điềm lại càng từ ái hơn: “Cháu gái ngoan, đến chỗ của ông nội nào”
Tống Điềm Điềm chạy tới bên người Tống Lão Căn, đặt một món đồ được bọc lại bằng vải trong lòng ngực ở trước mặt Tống Lão Căn, nâng khuôn mặt nhỏ dính bùn lên, gương mặt mỉm cười: “Ông nội, cháu đi cùng nhị ca và tam ca ra sau núi hái hạt dẻ.”
Nói xong Tống Điềm Điềm liền mở tấm vải ra, bên trong tấm vải có không ít hạt dẻ, đều đã lột bỏ xác ngoài gai góc, chỉ có hạt dẻ màu nâu.
Tống Lão Căn nhìn thấy trên mặt Tống Điềm Điềm dính bùn liền vươn tràn đầy nếp nhăn muốn lau đi giúp nàng, nhưng mới vừa duỗi tay ra lại rụt trở về, sợ cái tay thô ráp của mình sẽ làm làn da non mịn của cháu gái bị xước.
“Cháu gái thật ngoan.”
Tống Lão Căn từ ái cười tủm tỉm, sau đó lại trừng mắt nhìn Tống Nhị Bảo và Tống Tam Bảo một cái: “Cả ngày chỉ biết mang theo muội muội chạy lung tung.”
Tống Điềm Điềm vội vàng nói: “Ông nội, là cháu bảo nhị ca và tam ca mang theo cháu ra sau núi hái hạt dẻ.”
Ông nội yêu thương nàng, luôn sợ các ca ca mang theo nàng ra ngoài chơi sẽ bị thương.
Trong nhà người khác đều là trọng nam khinh nữ, nhà bọn họ vừa lúc lại ngược lại, trọng nữ khinh nam, bởi vì trong nhà, từ thế hệ cha mẹ, thế hệ của nàng, chỉ có một mình nàng là nữ.
Vật càng ít thì càng quý giá!
Trong nhà thì nàng chính là người được yêu thương nhất!
Tống Nhị Bảo chu miệng không phục: “Ông nội, là muội muội mang theo chúng cháu đi hái mà”
Rõ ràng mỗi lần đều là muội muội dẫn đầu chạy ra ngoài ruộng và trong núi, kết quả mỗi lần đều là bọn họ bị mắng.
“Còn dám cãi lại” Tống Lão Căn trừng Nhị Bảo “Muội muội còn nhỏ như vậy, nếu không phải các cháu mang theo con bé thì sao con bé dám chạy vào núi chứ?”
“Không tin thì ông hỏi tam đệ đi” Tống Nhị Bảo nhìn về phía Tống Tam Bảo.
Tống Tam Bảo vội vàng cúi đầu, tiến lên đặt túi vải trên tay lên mặt bàn, một bộ rất thành thật: “Ông nội, cháu cũng hái được rất nhiều hạt dẻ”
Có ai mà không biết trong nhà này người được yêu thương nhất chính là lục muội chứ, lục muội đúng chính là đúng, lục muội sai cũng là đúng.
Sai rồi cũng là do bọn họ dạy hư.
Cãi nhau với ông nội làm gì, thành thật nhận lỗi không phải tốt hơn sao.
Tiền thị bưng đồ ăn lên bàn, thấy trên bàn có nhiều hạt dẻ như vậy liền cười nói: “Nhị bảo. tam bảo, hạt dẻ này từ đâu ra vậy, hái được nhiều hạt dẻ như vậy”
Nghe thấy nương của mình khen ngợi, Tống Nhị Bảo lập tức bị hấp dẫn qua: “Nương, lục muội rất thông minh, còn biết chỗ nào sau núi có hạt dẻ, trên cây hạt dẻ kia còn có thật nhiều hạt dẻ chưa hái đấy, ngày mai bọn con lại đi hái tiếp”