Nông Trường Ảo Tưởng

Chương 18

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Cà chua trong nhà cứ được bán đi như vậy, thậm chí còn gồm cả mấy trái chưa chín ở trong ruộng, vốn dĩ Lục Thanh Tửu muốn để Triều Thiên Vũ ở lại ăn cơm, nhưng ai ngờ Triều Thiên Vũ lấy cớ nói trong nhà có việc, cuống cuồng tay chân vội vàng đi về, Lục Thanh Tửu cản cũng không được.

Sau khi Triều Thiên Vũ đi rồi, Lục Thanh Tửu mới hiểu rằng có khi Triều Thiên Vũ tới đây chính là vì cà chua do Bạch Nguyệt Hồ trồng, chỉ là không biết loại cà chua này có ưu điểm gì hơn so với cà chua bình thường nữa.

Nhưng Bạch Nguyệt Hồ không hề có ý muốn giải thích, hắn lại ngồi trên ghế dựa ngủ gà ngủ gật rồi.

Lục Thanh Tửu và Doãn Tầm đi ra ruộng rau, hai người định hái mấy thứ về để nấu bữa trưa. Đúng lúc đang đi, Lục Thanh Tửu lại nhận được điện thoại của Chu Miểu Miểu, trong điện thoại, Chu Miểu Miểu nói: “Thanh Tửu!! Cậu lãi to rồi!!”

Lục Thanh Tửu nói: “Hả?”

Chu Miểu Miểu nói: “Cậu còn nhớ tổng giám đốc Trương Sở Dương hợp tác với công ty chúng ta không?!”

“Nhớ chứ, làm sao vậy?” Lục Thanh Tửu nói.

Chu Miểu Miểu nói: “Anh ta hỏi chị làm tóc ở đâu! Chị bảo là chị đến nhà một người bạn nghỉ ngơi mấy ngày thì mới tốt lên như vậy!”

Lúc trước tóc cô rất thưa thớt, gần như có thể thấy luôn cả da đầu, kết quả lần này trở về tóc lại vừa đen vừa dày, quả thực còn đẹp hơn cả người mẫu quảng cáo dầu gội đầu nữa.

Cô vừa nói câu này, Lục Thanh Tửu lập tức hiểu ý: “Chị nói với anh ta hả?”

Chu Miểu Miểu nói: “Sao có thể chứ, chuyện ấy lại huyền bí quá, chị chỉ nói nhà cậu có bài thuốc bí truyền trị rụng tóc ……”

Lục Thanh Tửu nói: “À, nhưng em đâu thể bảo anh ta đi lạy cái giếng được?”

Chu Miểu Miểu nói: “Sao mà không thể? Chị nói cậu nghe nè, cậu làm như vậy……”

Theo như chỉ dẫn của Chu Miểu Miểu, phải lấy một thứ khác che cái giếng lại, rồi cho tổng giám đốc Trương ăn lung tung gì đó cũng được, sau đó cứ kêu anh ta cúng rồi lạy một cái, bảo anh ta rằng phải ăn thứ này mới là điểm quan trọng nhất.

Lục Thanh Tửu nói: “Vậy thì được, nhưng mà tại sao anh ta không đi cấy tóc thế?”

“Anh ta từng đi rồi.” Chu Miểu Miểu nói, “Nhưng vấn đề là…… Lại rụng hết, anh ta mới 30 tuổi thôi, ngoại hình trông rất đẹp trai, nhưng ngặt nỗi đẹp thì đẹp, bị hói đầu thì cũng đi đời.” Cho dù có đẹp trai như thế nào, đầu mang quả tóc địa trung hải(*) thì thôi đời này coi như bỏ.



Quá đầu địa trung hải!!

Lục Thanh Tửu từng gặp Trương Sở Dương, người này có ngoại hình rất anh tuấn năng lực cũng giỏi, nhưng lại có thói quen đội mũ giống y Chu Miểu Miểu, bình thường đội thì không sao, mà đội trong mấy dịp trang trọng thì không ổn cho lắm.

“Để em hỏi lại chút đã.” Lục Thanh Tửu nói, “Khoan hãy trả lời anh ta.’’

Chu Miểu Miểu đồng ý.

Lục Thanh Tửu và Doãn Tầm hái rau củ trong ruộng xong thì đi về, sau khi về đến nhà Lục Thanh Tửu nói chuyện này với Bạch Nguyệt Hồ.

“Có thể chứ.” Tuy rằng trông Bạch Nguyệt Hồ có vẻ rất nhiễm tiên khí, nhưng thật ra khi đối mặt với những thứ trần tục thì chẳng kháng cự chút nào, dù sao không có tiền thì hắn cũng không có thịt mà ăn, “Giếng kia không để lại hậu quả gì lớn, nhưng mà, không phải loài người các cậu rất sợ người chết sao?”

“Không sao.” Lục Thanh Tửu nói, “Anh ta không biết.”

Bạch Nguyệt Hồ gật gật đầu.

Sau khi có được thông tin từ Bạch Nguyệt Hồ, Lục Thanh Tửu gọi lại cho Chu Miểu Miểu đồng ý để cô đưa người đến đây, với cả bảo cô đừng nói chuyện này với những người khác nữa. Chu Miểu Miểu đồng ý, thật ra cô lo lắng chuyện Lục Thanh Tửu từ chức rồi sẽ không có nguồn thu nhập nào nữa nên muốn tìm cho cậu một khoản thu nhập nhỏ, suy cho cùng thì từ bé đến giờ cậu chưa từng làm việc nhà nông, đột nhiên chạy đi trồng rau như vậy ai mà biết có thu hoạch được gì hay không.

“Tôi sẽ tìm thời gian đưa anh ta đến.” Chu Miểu Miểu nói trong điện thoại xong, lại tạm dừng một lát, nói, “Bạch Nguyệt Hồ nhà cậu có phải rất lợi hại đúng không?”

“Sao thế?” Lục Thanh Tửu hỏi.

“Đứa con nhà hàng xóm bên cạnh tôi có chút chuyện.” Chu Miểu Miểu nói, “Đưa đến bệnh viện mà chữa mãi không hết, mẹ nó còn nghi là nó trúng tà, Bạch Nguyệt Hồ có biết mấy kiểu này không? Giúp chị hỏi thử anh ta một chút?”

Lục Thanh Tửu nói: “Xảy ra chuyện gì thế? Tình huống như nào?”

“Cậu cũng biết trường học bên cạnh công ty chúng ta đó.” Chu Miểu Miểu nói, “Nó đi học ở đấy.”

Tất nhiên là Lục Thanh Tửu biết trường học kia, trên thực tế trường học đó rất nổi tiếng ở chỗ bọn họ. Nguyên nhân nổi tiếng có hai điểm, một là chất lượng dạy học vô cùng tốt, hai là trong trường học có chuyện ma quái.

Không nhầm đâu, chính là chuyện ma quái đó.

Bởi vì trường học phải xây trên diện tích lớn nên thường chọn địa chỉ ở một nơi nào đó thật rẻ, đây là trung tâm thành phố, nên tất nhiên chỉ có một nơi rẻ nhất, đó là … nghĩa trang.

Vì vậy, hầu hết các trường học đều được xây dựng trên nghĩa trang, không đề cập tới vấn đề mê tín dị đoan, thật ra tóm lại là bởi vì nguyên nhân kinh tế. Đương nhiên, nếu chỉ có điểm này thì vẫn chưa tính, nhưng vấn đề là sau khi xây xong trường học thì xuất hiện rất nhiều những hiện tượng quái dị, đơn cử như vụ buổi tối nghe thấy tiếng khóc thét của nữ sinh ở trong WC, hay vụ bảo vệ phát hiện ra ký túc xá vốn không có người ở lại phát ra âm thanh ồn ào ầm ĩ, mấy chuyện như thế nhiều đến nỗi đếm không hết, nhất là sau khi kiểm chứng lại không thể dùng khoa học để giải thích được.

Song, tuy rằng có những chuyện này, nhưng chưa bao giờ xảy ra án mạng, cho nên mọi người cũng mắt nhắm mắt mở mặc kệ, làm bộ như không có vụ gì xảy ra, nhưng chuyện trong trường càng ngày càng lan rộng. Dù đến giờ tự học của học sinh, trường học cũng không cho bất kỳ người lạ nào vào.

Lúc trước Lục Thanh Tửu kiếm chuyện dọa Chu Miểu Miểu, sở dĩ là nhắc đến trường học này, chính là bởi vì trong trường học có một chuyện thần quái cực kì nổi tiếng.

“Rốt cuộc là sao vậy?” Lục Thanh Tửu tiện tay cầm lấy một trái mận của Doãn Tầm bắt đầu gặm, quả mận này mới vừa được ướp lạnh, vừa ngọt vừa giòn, rất là ngon.

“Đứa trẻ đó không thể bước đi được nữa.” Chu Miểu Miểu nói.

“Không đi được á?” Lục Thanh Tửu kỳ quái nói, “Bị té gãy chân sao?”

Chu Miểu Miểu nói: “Không phải, là thế này, có một ngày nó tan học về nhà, mẹ nó thấy nó có vẻ không đúng lắm, khi nó đi cứ luôn phải nhón chân……”

Lục Thanh Tửu: “Nhón chân?”

“Đúng vậy.” Chu Miểu Miểu nói, “Như kiểu gót chân không hạ xuống được vậy đó, lúc đầu mẹ nó còn tưởng là nó giỡn nên mắng nó một trận, sau lại phát hiện con mình không ổn thật nên đưa thẳng đến bệnh viện luôn.”

“Kiểm tra ra cái gì không?” Lục Thanh Tửu hỏi.

“Bác sĩ đã kiểm tra toàn thân thật kỹ càng tỉ mỉ, nói là có thể do não bộ xuất hiện vấn đề, nhưng lại không tìm thấy vấn đề.” Chu Miểu Miểu nói.

“Vậy phải nên chuyển viện khác chứ?” Lục Thanh Tửu nói.

“Mẹ nó cũng nghĩ như vậy, kết quả đúng lúc ban đêm lại xảy ra chuyện.” Chu Miểu Miểu nói, “Khi y tá đi kiểm tra phòng bệnh thì nghe thấy tiếng phụ nữ khóc, khi đi qua nhìn thì lại thấy là một đứa trẻ đang khóc, đứa trẻ đó nói mình chết không cam lòng, nhất định phải tìm một kẻ chết thay.”

Nếu lúc trước Lục Thanh Tửu nghe được lời này thì sẽ kinh ngạc một chút, nhưng giờ cậu đã trải qua chuyện của Bạch Nguyệt Hồ và nữ quỷ ở sân sau kia, nên khi cậu nghe Chu Miểu Miểu nói cũng chẳng mấy kinh ngạc nữa, cậu nói: “Sau đó thì sao?”

“Sau đó thì bạn chung phòng bệnh bảo đứa nhỏ này bị trúng tà.” Chu Miểu Miểu nói, “Mẹ nó lại để nó ở bệnh viện quan sát thêm một khoảng thời gian, nhưng không tìm ra vấn đề, tình trạng của đứa trẻ lại càng ngày càng nghiêm trọng…… Thậm chí nửa đêm còn muốn mở cửa sổ để nhảy lầu nữa.”

Lục Thanh Tửu cảm thấy chuyện này đúng là có chút ảo, hắn nói: “Đứa nhỏ không sao chứ?”

“Sao thì không sao, nhưng tình hình càng ngày càng không ổn.” Chu Miểu Miểu nói, “Thật ra tôi cũng không rõ lắm, ngày hôm qua đi ra cửa đổ rác, thấy mẹ nó đứng khóc ở hành lang, mới định hỏi xem rốt cuộc có chuyện gì, sau đó thì lập tức nhớ đến cậu……”

Lục Thanh Tửu trầm ngâm một lát: “Em đi hỏi giúp chị một chút vậy.”

“Được.” Chu Miểu Miểu nói, “Đứa trẻ đó rất đáng thương, thành tích học tập cũng rất tốt, nếu mà phải chết như vậy, mẹ nó sẽ đau lòng đến nỗi đi theo nó luôn mất.”

Lục Thanh Tửu nói được rồi, bấy giờ mới ngắt điện thoại.

Sau khi cậu cúp điện thoại thì đi tìm Doãn Tầm trước, nói chuyện này cho cậu ta nghe, qua một khoảng thời gian sống chung, cậu cảm giác hình như Doãn Tầm cũng biết một số thứ ở phương diện này, xem ra hẳn là điểm chung của người trong thôn.

Vốn Doãn Tầm đang vừa gặm mận vừa xài máy tính nhà Lục Thanh Tửu xem phim, sau khi nghe xong chuyện Lục Thanh Tửu kể thì ngồi thẳng dậy ngay lập tức, nói: “Cậu nói nó nhón chân khi đi sao?”

Lục Thanh Tửu nói: “Làm sao vậy?” Cậu thấy sắc mặt Doãn Tầm hơi sai sai, nhanh chóng hỏi, “Có phải rất nghiêm trọng không?”

Doãn Tầm nói: “Bị như vậy bao lâu rồi?”

Lục Thanh Tửu tính thử khoảng thời gian mà Chu Miểu Miểu nói: “Chắc gần nửa tháng rồi?”

Doãn Tầm nói: “Đứa trẻ kia sắp ngủm rồi.”

Lục Thanh Tửu nghe được lời này thì kinh ngạc: “Sao thế?”

Doãn Tầm nói: “Chỗ nông thôn chúng tôi có một khái niệm là quỷ nhón chân, có nghĩa là thân thể của người bị quỷ nhập, quỷ sẽ lôi kéo hồn phách từ phía sau, người đó sẽ bị ép phải nhón chân mới đi đường được.”

Lục Thanh Tửu: “Thật á? Vậy phải làm sao bây giờ?!”

Doãn Tầm: “Tìm bà cốt……” Khi cậu ta nói đến hai chữ ‘bà cốt’ thì chợt im lặng, lẩm bẩm nói, “À, xin lỗi, tôi quên mất, bà cốt thôn chúng ta bỏ nghề đi lấy chồng rồi.”

Lục Thanh Tửu: “……”

Doãn Tầm: “Nhưng mà chỗ bọn họ chắc phải có bà cốt khác chứ? Tìm người đáng tin cậy một chút, trấn áp lại cái linh hồn nhỏ bé đó là được rồi.”

Lục Thanh Tửu nói: “Vậy bà cốt phải thế nào mới linh?”

Doãn Tầm nói: “Điều kiện thứ nhất, không được nhiều tóc.”

Lục Thanh Tửu trừng mắt: “…… Nghiêm túc không đấy?”

Doãn Tầm buông tay: “Haha, tôi nói giỡn đó.”

Bỗng nhiên Lục Thanh Tửu thấy tay mình hơi ngứa, muốn đập vào mặt Doãn Tầm mấy cái quá.
Bình Luận (0)
Comment