Nông Trường Ảo Tưởng

Chương 20

Rất lâu trước kia Lục Thanh Tửu hoàn toàn không tin vào mấy thứ này, sau đó lại gặp phải nhiều chuyện, quan niệm mới dần dần thay đổi. Mà đến tận khi gặp được Bạch Nguyệt Hồ, cậu mới xem như chính thức tiếp xúc với mấy thứ này.

Biết được cách từ chỗ Doãn Tầm và Bạch Nguyệt Hồ, đương nhiên Lục Thanh Tửu rất muốn đi một lần thử xem, xem có thể cởi bỏ bí mật ẩn sâu trong lòng kia hay không.

Mạng nhện lấy từ trên núi, Lục Thanh Tửu tìm một thanh tre, sau đó uốn thanh tre thành một vòng tròn rồi cuốn mạng nhện lên, cuối cùng dùng một thanh gỗ làm giá đỡ, vậy là xong một cái lưới, trông rất đơn giản, vì dù sao cũng đâu phải dùng để bắt thứ gì đâu.

Lời Bạch Nguyệt Hồ nói, Lục Thanh Tửu nhớ kỹ trong lòng, cho nên sáng sớm ngày hôm sau cậu đã rời khỏi giường, mang con gà mua ở trên thị trấn ngày hôm qua ra hầm, xong thì xào thêm mấy món ăn, chuẩn bị xong hết cơm trưa. Chờ khi Doãn Tầm đến đây, cậu tùy tiện tìm cái cớ nói mình muốn ra ngoài một chuyến, Doãn Tầm cũng không hỏi nhiều, cùng Bạch Nguyệt Hồ ngồi quanh cái bàn vui vẻ uống canh gà.

Một mình Lục Thanh Tửu ra khỏi thôn rồi đi đến một nghĩa địa bên cạnh đó.

Thôn Thủy Phủ và nghĩa địa thôn ở sát canh nhau, vì thôn nhỏ nên quy mô tang lễ và cưới gả các thứ đều không lớn. Lục Thanh Tửu cũng coi như rất quen thuộc nghĩa địa này, nguyên nhân khiến cậu hay phải trở về thôn Thủy Phủ khi còn chưa có ý định cư ở đây chính là bởi vì mộ bà ngoại cậu ở chỗ này, cần phải cúng bái mỗi khi đến ngày giỗ hoặc là khi đến tiết thanh minh.

Thời tiết hôm nay rất đẹp, bầu trời trong xanh không gợn mây, những ngọn núi xung quanh như ẩn như hiện, rừng cây tươi tốt che kín lối đi, đổ bóng lốm đốm trên con đường chật hẹp.

Lục Thanh Tửu đeo ba lô, men theo con đường nhỏ đến nghĩa địa.

Bởi vì là nghĩa địa, cho nên xung quanh đây không có người nào ở, cây cối vô cùng tươi tốt, hai bên đường có các bia mộ rải rác, một số bia mộ nhìn khá hoang tàn, cũng có một số đã được quét dọn sạch sẽ, phía trên còn đặt trái cây hoặc là tiền giấy đã đốt.

Khi bà ngoại Lục Thanh Tửu còn sống chỉ dặn dò cậu nhất định phải có con, nếu không sinh con, sau này sẽ chẳng có ai đốt nhang cho cậu hết. Lục Thanh Tửu không đồng ý với cách nói như vậy, cậu đi theo quan niệm người chết như đèn diệt, cho dù còn hồn phách thì cũng chỉ là chấp niệm cuối cùng khi còn sống, ý thức còn chẳng tồn tại nói chi là lý trí.

Nhưng tất nhiên, rốt cuộc thế giới sau khi chết như thế nào, người sống sẽ vĩnh viễn không biết được đáp án.

Bước chân Lục Thanh Tửu dừng lại ở trước một bia mộ, trên mộ bia viết tên một người phụ nữ: Phương Như Tuệ, đúng là tên bà ngoại cậu.

Bây giờ mặt trời vẫn ở trên cao, đúng giữa trưa 12 giờ, ánh nắng chói chang xua tan hơi thở lạnh lẽo trong nghĩa địa khiến người ta cảm thấy bớt sợ hãi.

Lục Thanh Tửu lấy cái vòng lưới từ trong ba lô ra, sau đó di chuyển vòng lưới qua lại ngay vị trí của ngôi mộ. Rất nhanh sau đó, cậu liền cảm giác được một xúc cảm kỳ quái, vốn đôi tay có thể hoạt động nhanh nhẹn lại có hơi chút trì trệ, trong không khí như có thêm thứ gì đó không nhìn thấy được. Nhưng trên mạng nhện lại không tìm ra chút manh mối nào, có cảm giác như cái vòng luới này không phải vật thật, mà là vật chất thuộc về một thế giới khác……

Động tác trên tay Lục Thanh Tửu dần dần chậm lại, cậu cảm giác mạng nhện nặng hơn rất nhiều, cuối cùng đành phải dừng động tác.

Đúng lúc Lục Thanh Tửu dừng lại, mạng nhện vốn đang bình thường lại đột nhiên bị rách, tự dưng trong rừng nổi lên một trận gió to, cát lẫn trong gió khiến đôi mắt Lục Thanh Tửu đau đớn, không ngăn được nước mắt chảy ra, chờ đến khi gió ngừng, Lục Thanh Tửu chợt cảm thấy đầu thật mệt mỏi nặng nề, cậu ngáp một cái, bỏ vòng lưới vào ba lô, quay người men theo đường nhỏ về nhà.

Sau khi về đến nhà, cậu chào hỏi qua loa Bạch Nguyệt Hồ và Doãn Tầm rồi vào phòng mình đi ngủ.

Nhìn thấy cảnh này, Doãn Tầm với Bạch Nguyệt Hồ liếc nhau, không nói gì hết.

Từ lúc về nhà Lục Thanh Tửu đã rất buồn ngủ, mệt mỏi mãi mới về đến nhà, vừa dính vào giường cậu đã ngủ ngay. Sau đó, Lục Thanh Tửu liền mơ thấy một giấc mơ kỳ lạ.

Cảnh trong mơ vẫn là căn nhà cổ đang ở này, chung quanh đều là cảnh tượng quen thuộc, nhưng lại làm người ta cảm thấy xa lạ một cách khó hiểu.

Lục Thanh Tửu tự hỏi một lát mới phản ứng được tại sao bản thân lại cảm thấy xa lạ. Bởi vì mọi thứ đều đang bị trái ngược, đáng lẽ giường nên ở bên trái, lại biến thành ở bên phải, khoá cửa cũng thay đổi sang hướng khác. Lục Thanh Tửu rất tỉnh táo, cậu biết mình đang nằm mơ, cậu đang định đi ra ngoài, lại nghe thấy có người gọi tên cậu.

“Tiểu Tửu, Tiểu Tửu……” Giọng nói cụ già khàn khàn yếu ớt, lại khiến Lục Thanh Tửu lên tinh thần chỉ trong nháy mắt, cậu đi theo hướng âm thanh nghe được thẳng về phía trước, không lâu sau đã thấy một người đứng ở trong sân—— Bà của cậu, Phương Như Tuệ.

“Tiểu Tửu.” Bà ngoại đứng trong sân gọi tên Lục Thanh Tửu nhưng lại không quay đầu nhìn cậu.

Lục Thanh Tửu nhìn thấy cảnh này thì hai mắt nóng lên, cầm lòng không đậu hô lên một tiếng bà ngoại ơi.

Nhưng cụ già không để ý đến tiếng gọi của Lục Thanh Tửu, bà ngẩng đầu nhìn lên bầu trời trong sân, đúng góc độ của Lục Thanh Tửu là chỗ có thể thấy được đôi mắt bà, Lục Thanh Tửu thấy rõ ràng, đôi mắt của cụ già tràn đầy sợ hãi và đau khổ, đó là một thứ biểu cảm mà cậu không tài nào hiểu được, bởi vì trong trí nhớ của Lục Thanh Tửu, bà ngoại chưa từng thể hiện cảm xúc tiêu cực nào trước mặt cậu……

Lúc ấy, bầu trời trong sân đen kịt, bao phủ một tầng mây đen dày đặc, ảm đạm như thể chúng sắp sụp đổ ngay giây phút tiếp theo. Lục Thanh Tửu nâng bước chân đang định chạy về phía cụ già đứng ở trong sân, nhưng lại cảm thấy trời đất quay cuồng, trong nháy mắt toàn thân đã tỉnh lại từ trong giấc mơ, mà ngay một khắc trước khi tỉnh lại, dường như cậu nghe thấy một tiếng dã thú rít gào rung trời vang đất.

“A!” Đột nhiên ngồi dậy từ trên giường, mồ hôi Lục Thanh Tửu chảy đầy đầu, thở hổn hển mấy hơi mới đỡ lại. Sau khi cậu thấy ổn hơn thì nhìn quanh bốn phía, thấy được trang trí trong phòng thì mới chắc là mình đã tỉnh lại từ trong mơ.

“Thanh Tửu, Thanh Tửu.” Giọng Doãn Tầm vang lên bên ngoài phòng ngủ, “Cậu có ăn cơm không?”

“Ăn chứ.” Lục Thanh Tửu trả lời.

“Mau ra đây đi!” Doãn Tầm nói, “Tôi làm cái bánh nướng siêu to khổng lồ luôn!”

Lục Thanh Tửu mở cửa ra, thấy Doãn Tầm đứng ngoài cửa tự hào ưỡn ngực nói: “Cậu nhanh đến nếm thử đi!”

“Cậu cũng biết nướng bánh nướng nữa cơ à.” Lục Thanh Tửu nói, “Để tôi thử xem.”

Doãn Tầm vui vẻ đến nhà bếp lấy bánh, Lục Thanh Tửu đi vào nhà ăn, thấy Bạch Nguyệt Hồ đã ngồi sẵn ở bàn rồi. Lục Thanh Tửu ngáp một cái, cậu đã thấy hơi đói bụng, cậu vẫn không hiểu rốt cuộc cảnh kỳ quái trong mơ kia có ý nghĩa gì, nếu những gì Doãn Tầm nói là thật, như vậy chẳng phải hình ảnh kia đại diện cho ký ức khắc sâu nhất trong tâm trí bà ngoại cậu sao, nhưng hình ảnh bình thường không có gì lạ như vậy, tại sao lại là ký ức khắc sâu nhất chứ? Còn có tiếng dã thú rít gào lúc cuối kia, cũng là một phần của cảnh trong mơ sao?

Chưa nghĩ ra được câu trả lời, màn tự hỏi của Lục Thanh Tửu đã bị đánh tan bởi hình ảnh Doãn Tầm bưng đĩa đồ ăn ra, chỉ thấy cậu ta đặt đĩa đồ ăn lên trên bàn, bên trong cái đĩa đó, là một thứ đen sì nhìn không ra nguyên liệu.

Ánh mắt hai người Lục Thanh Tửu và Bạch Nguyệt Hồ nhìn đĩa đồ ăn, biểu cảm đơ lại trong nháy mắt.

“Cái này là….” Lục Thanh Tửu nói, “Cái gì đây?”

“Bánh nướng siêu to khổng lồ á.” Doãn Tầm nói, “Thơm lắm luôn, chỉ bị khét có xíu hoi.” Cậu ta nháy nháy mắt, vẻ mặt vô tội, “Thanh Tửu ơi, đây là lần đầu tiên tôi nấu ăn, tốt xấu gì thì cũng cổ vũ một chút đi chứ?”

Lục Thanh Tửu: “……”

Bạch Nguyệt Hồ đang ngồi trên ghế thì chợt đứng bật dậy, thậm chí còn không thèm nhìn Doãn Tầm cái nào, cực kì vô tình rời đi mất.

Lục Thanh Tửu rất muốn kéo hắn lại nói đại ca ơi đừng đi vội vậy mà anh ơi, anh đi rồi tôi phải làm sao bây giờ, chẳng lẽ một mình tôi ăn hết cái đống đen như than này sao?

Doãn Tầm thấy Bạch Nguyệt Hồ không hề nể mặt xíu nào mà đi nhanh như vậy thì tóm lấy cánh tay Lục Thanh Tửu, buồn bã nói: “Thanh Tửu, cậu sẽ không vô tình giống anh ta đâu đúng không?”

Lục Thanh Tửu nuốt nước miếng, đối mặt với ánh mắt oán phụ của Doãn Tầm, cậu chỉ có thể dậm chân một phát, khẽ cắn môi, cầm lấy miếng bánh cắn một miếng, vốn cậu cho rằng bánh khét như vậy sẽ rất khó ăn, không ngờ mùi vị lại…… Tàm tạm, bánh này không dở đến nỗi nào.

“Thế nào, thế nào?” Nếu Doãn Tầm có cái đuôi chó phía sau thì thể nào cũng vẫy vẫy như điên.

“Mùi vị không tồi.” Lục Thanh Tửu nói, “Nhưng cũng không ngon lắm đâu.”

“Thấy không?!” Doãn Tầm đắc ý nói, “Tôi đã bảo tôi là thiên tài mà.”

Lãng phí đồ ăn là việc đáng xấu hổ, vì thế hai người tôi một miếng cậu một miếng ăn hết bánh, sau khi ăn xong Lục Thanh Tửu đi rửa chén, sau đó vào nhà bếp nấu cho Bạch Nguyệt Hồ một bát mì.

Mì được làm từ nước hầm gà lúc ban ngày, vị có hơi nặng, nhưng Bạch Nguyệt Hồ rất thích, ăn hết cả một bát.

“Thật ra bánh đó cũng ngon lắm.” Lục Thanh Tửu nhân lúc Bạch Nguyệt Hồ ăn mì thì nói với hắn, “Tôi và Doãn Tầm ăn hết rồi.”

Bạch Nguyệt Hồ lười nhác nói: “Trông thấy gớm, không muốn ăn.”

Lục Thanh Tửu: “Anh ăn mà cũng phải xem đẹp xấu nữa à?”

Bạch Nguyệt Hồ ra vẻ đương nhiên gật gật đầu.

Lục Thanh Tửu còn muốn khen thêm đôi ba câu về cái bánh của thằng bạn mình làm thì lại cảm giác bụng mình nhói lên một cơn đau đớn rất là khó tả, không khỏi biến đổi sắc mặt, đứng lên đi vào WC.

Bạch Nguyệt Hồ nhìn bóng dáng cậu, mặt nở nụ cười.

Hai mươi phút sau.

“Con mẹ nó cậu làm khổ cái đời tôi rồi!!” Lục Thanh Tửu ngồi xổm trong WC cầm điện thoại rủa xối xả vào tên đầu sỏ gây tội nào đó, “Tôi đi đến năm sáu lần rồi đấy!”

“Tôi cũng bị mà!” Người nói chuyện điện thoại với Lục Thanh Tửu cũng đau muốn chết, “Tôi còn đi nhiều hơn cậu một lần cơ!”

“Cậu nói đi, có phải cậu có thù với tôi, cố ý hạ độc tôi hay không đấy?” Lục Thanh Tửu tuyệt vọng nói.

“Hạ độc mà cậu một miếng tôi một miêng hả?” Doãn Tầm bi thương phản bác, “Tôi cũng ăn không ít mà……”

Lục Thanh Tửu: “Nếu không phải cậu một miếng tôi một miếng thì tôi có thể ăn nhiều như vậy sao?”

Doãn Tầm bỏ cuộc với việc cãi nhau, bắt đầu nước mắt cá sấu.

Lục Thanh Tửu phẫn nộ cúp điện thoại.

Đêm đó, Lục Thanh Tửu không ngủ được, cậu lăn lộn khắp lung tung tới hơn nửa đêm, cho đến khi trời sắp sáng, cảm giác thân thể như bị ép khô đi từ WC về phòng ngủ của mình, tay chân run rẩy đăng lên vòng bạn bè trên WeChat: Cơ thể tôi như bị đào rỗng.

Ba giây sau, tên khốn Doãn Tầm này còn like cho cậu một cái.

Đêm đó, Lục Thanh Tửu ngủ không ngon. Một là bởi vì món bánh bột ngô khét như thuốc độc của Doãn Tầm, hai là vì giấc mơ cậu gặp lúc chiều.

Cảnh trong mơ rất ngắn, chỉ có mấy hình ảnh, nhưng Lục Thanh Tửu lại vẫn không tài nào hiểu nổi, tại sao hình ảnh đó lại là ký ức khắc sâu nhất của bà ngoại, cậu nằm trên giường, nhìn trần nhà trắng tinh, bên tai là tiếng côn trùng ồn ào vang vọng. Ở vùng nông thôn, sau khi đêm xuống, không phải lúc nào cũng có được sự yên tĩnh tuyệt đối. Đặc biệt là gần đây thời tiết dần trở nên nóng nực, côn trùng xuất hiện ngày càng nhiều, cộng với tác dụng cách âm của căn nhà này không tốt cho lắm, dù có nằm ở trong phòng ngủ cũng có thể nghe được côn trùng kêu. Nhưng mà thực ra tiếng kêu vang của côn trùng không làm người ta chán ghét cho lắm, mà ngược lại làm cho Lục Thanh Tửu nhớ tới lúc còn nhỏ.

Từ nhỏ cậu đã ở với bà ngoại, sau đó cha mẹ đi làm trên thành phố gắng lắm mới đón được cậu lên thành phố sống. Chẳng may mới lên chưa được bao lâu, nhà cậu lại gặp phải một vụ tai nạn lớn, khi đó vì đi học nên Lục Thanh Tửu không quay về thôn, đến khi cậu có thời gian trở về thì bà của cậu cũng đã qua đời vì bệnh nặng.

Lục Thanh Tửu trở mình, đầu lại nhớ đến cảnh tượng ban ngày một lần nữa, nhưng vẫn không thể nào hiểu được, tại sao bản thân lại thấy cảnh như vậy.

Đêm dần sâu, Lục Thanh Tửu nhắm mắt lại, mơ màng ngủ.

Buổi sáng, ánh mặt trời rất chói, Lục Thanh Tửu cảm thấy không được khỏe, một lát sau mới ngồi dậy, cậu đi ra sân thì thấy hai người Doãn Tầm và Bạch Nguyệt Hồ đều đang ngồi ở trong sân phơi nắng, bên cạnh là đàn gà con và hai con heo bụ bẫm, trong lúc như vậy mà bầu không khí lại rất hòa hợp.

“Hai người làm gì đó?” Lục Thanh Tửu hỏi.

“Thanh Tửu, cậu tỉnh rồi hả.” Doãn Tầm nói, “Đêm qua ngủ thế nào?”

Không nhắc còn đỡ, nhắc tới thì Lục Thanh Tửu liền nổi giận, cậu cáu kỉnh nói: “Cậu còn không biết xấu hổ mà hỏi tôi thế nào, mẹ nó suýt chút nữa là tôi chết trong nhà vệ sinh luôn đó.”

Doãn Tầm hậm hực cười: “Trùng hợp ghê, tôi cũng vậy nè.”

Lục Thanh Tửu: “……” Trùng hợp cái rắm, cậu xắn tay áo lên, nói, “Tôi đi nấu cơm, muốn ăn gì thì nói nhanh nào.”

“Trưa nay chúng ta ăn sủi cảo đi.” Ngày hôm qua Doãn Tầm bị tiêu chảy suốt cả đêm, sáng sớm ăn chút cháo nên mới đỡ lại hơn một chút, nhỏ giọng nói, “Tôi rất muốn ăn sủi cảo.”

“Được rồi.” Lục Thanh Tửu đồng ý.

Khi bà ngoại cậu còn sống, cậu thích nhất là ăn sủi cảo do bà gói, sủi cảo đó khác với sủi cảo bán ngoài đường, da mỏng nhân thì nhiều, cái nào cái nấy tròn trịa, cắn vào bên trong nhân là nước thịt tràn đầy, hơn nữa bà ngoại cậu còn làm thêm một loại nước chấm siêu đặc biệt, cậu ăn một phát là hết hẳn hai ba chục cái.

Lục Thanh Tửu xuống ruộng hái mấy cây củ cải trắng, bảo Doãn Tầm băm thịt làm nhân, lúc Doãn Tầm băm thịt nói: “Đúng rồi, cậu có biết đứa nhỏ hàng xóm hay chạy vào chuồng heo nhà cậu không?”

“Chuồng heo á?” Động tác rửa đồ của Lục Thanh Tửu chợt ngừng lại, “Nó ngủ bên trong đó à?”

“Không biết.” Doãn Tầm nói, “Sáng nào tôi đi cho heo ăn cũng thấy nó hết.” Nhà Doãn Tầm chẳng có việc gì nên thường xuyên chạy tới giúp Lục Thanh Tửu cho gà heo ăn, nếu nói Bạch Nguyệt Hồ thầu hai mẫu ruộng nhà Lục Thanh Tửu thì Doãn Tầm chính là thầu việc này.

Lục Thanh Tửu thở dài: “Nó rất thích hai con heo kia, lúc trước tôi cũng từng thấy nó ngủ ở chuồng heo.”

Doãn Tầm nói: “Như thế không ổn lắm đâu? Quan hệ mà tốt như vậy, đến lúc làm thịt hơi ngại xuống tay.” Cậu ta giơ con dao cắt miếng thịt thành hai nửa.

Lục Thanh Tửu nói: “Cậu nói cái quần què gì không biết? Hai con heo kia thông minh như vậy, chờ nuôi lớn hơn chút rồi thả chúng đi.”

Doãn Tầm thở dài: “Nếu như năm đó ba tôi thấu tình đạt lý như cậu thì tốt quá rồi.” Động tác cậu ta nhanh nhẹn, cạch cạch cạch vài tiếng đã băm xong nhân thịt.

Lục Thanh Tửu khịt mũi coi thường: “Nếu ba cậu giống tôi thì đã không có thịt kho tàu ăn rồi.”

Doãn Tầm chép miệng.

Phần nhân đã chuẩn bị xong, tới phần nhào bột, Lục Thanh Tửu và Doãn Tầm gói hẳn một mâm sủi cảo đầy ụ. Tuy nhiên kỹ thuật của hai người có sự khác biệt to lớn, Doãn Tầm gói sủi cảo xiêu xiêu vẹo vẹo, Lục Thanh Tửu gói tròn đều đầy đặn, giống một đám đĩnh vàng đáng yêu.

Cũng may Doãn Tầm tự biết mình biết ta, không gói nhiều lắm, đỡ lãng phí nhân với vỏ sủi cảo.

Sau khi hai người gói xong cũng đã tầm tầm 12 giờ, Lục Thanh Tửu mang sủi cảo đi nấu, sau đó bưng hai bát qua nhà hàng xóm.

Chú Lý khách sáo nói vài câu rồi nhận lấy, Lục Thanh Tửu mượn cơ hội này hỏi ông ấy về chuyện của Lý Tiểu Ngư.

“Mặc kệ nó đi.” Chú Lý nói, “Thi đậu được vào trường trên thành phố thì học tiếp, không được thì thôi.”

Lục Thanh Tửu nói: “Nhưng không cần thi lên cấp 2 sao?”

Chú Lý nói: “Thi gì chứ, học trường cấp hai trên thị trấn vô ích thôi, hơn nữa lại xa nhà.” Ông nói, “Chi bằng ở nhà giúp gia đình làm ruộng ấy.”

Lục Thanh Tửu nói: “Đứa nhóc còn quá nhỏ, làm được cái gì đâu chứ, không bằng cho nó đi học thêm một chút……”

Chú Lý nghe vậy thở dài: “Chú biết mày muốn nói gì, nhưng việc này không làm nên trò trống gì hết mà chỉ tổ lãng phí thời gian mà thôi, hơn nữa không phải chú mày không biết trường cấp hai trên thị trấn, tiếng tăm rất kém, lại còn xa nhà, mấy đứa nhỏ vốn ngoan ngoãn lên chỗ đó xong đều trở nên không ngoan, tóm lại chú sẽ không đồng ý để nó đến đó học.” Ông nói xong lời này thì xua xua tay, xoay người đi, hiển nhiên là không muốn nói chuyện thêm nữa.

Lục Thanh Tửu thấy thế cũng chỉ thở dài. Cậu cũng biết chất lượng dạy học trên thị trấn không tốt lắm, hơn nữa môi trường học tập khá kém…… Nhưng cũng không thể bởi vì lí do này mà không cho Lý Tiểu Ngư đi học, đứa nhóc này trông rất ngoan, lại rất nghe lời, cứ bị chậm trễ như vậy thật sự quá đáng tiếc.

Nhưng dù sao cũng là chuyện nhà người khác, Lục Thanh Tửu là người ngoài, không thể nhúng tay vào quá nhiều, cậu trở về nhà, thấy Bạch Nguyệt Hồ và Doãn Tầm đã ngồi ở trước bàn chờ cậu.

Sủi cảo trắng mềm trong chén rù quyến người ta chỉ muốn ăn, thấy Lục Thanh Tửu đã trở về, Doãn Tầm nói: “Ăn thôi ăn thôi!” Cậu ta gắp một cái, cắn ngay một nửa, bị nước sốt bên trong tràn ra làm cho nóng bỏng rồi gào mồm lên. Ở phương diện ăn uống này, Bạch Nguyệt Hồ có thiên phú không ai bằng, xử một em sủi cảo trong vòng một nốt nhạc, không sợ nóng chút nào, nhìn Doãn Tầm lè lưỡi.

Lục Thanh Tửu kẹp sủi cảo rồi chấm vào dấm, nếm một miếng rồi gật gật đầu, nói: “Không tồi.” Mặn nhạt vừa miệng, bề ngoài đẹp hương vị ngon lại nhiều nước, cải trắng ngọt cùng hương thơm của vị thịt và gân heo bọc trong lớp vỏ sủi cảo, chỉ cắn một miếng đã khiến người ta vô cùng thỏa mãn.

Doãn Tầm ăn sủi cảo, miệng lồm bồm nói: “Nãy điện thoại cậu kêu ó, hình như là Chu Miểu Miểu gọi đấy.”

“À.” Khi Lục Thanh Tửu đi ra ngoài không mang điện thoại, lúc cầm lên thì thấy, quả nhiên có một cuộc gọi nhỡ, cậu gọi lại, một lát sau đầu kia liền truyền đến giọng của Chu Miểu Miểu.

“Thanh Tửu, cậu đang ăn cơm à?” Chu Miểu Miểu có hơi nghe được âm thanh nhai nuốt.

Lục Thanh Tửu nói: “Đúng vậy, bao giờ đến?”

Chu Miểu Miểu nói: “Sáng sớm ngày mai đến đó.”

“Được rồi, đến lúc đó em tới đón chị.” Lục Thanh Tửu nói.

“Không cần, để chị gọi xe đến thẳng đó luôn.” Chu Miểu Miểu nói, “Mắc công phiền cậu đi một chuyến.”

“Không phiền mà, Bạch Nguyệt Hồ mới mua chiếc xe vận tải nhỏ ở nhà.” Lục Thanh Tửu nói, “Đến lúc đó em đến đón chị.”

Chu Miểu Miểu nghe vậy cũng không rối rắm nhiều, nói: “Được rồi, vậy phiền cậu.”

Lục Thanh Tửu cúp điện thoại.

“Đúng rồi.” Sau khi Bạch Nguyệt Hồ nghe Lục Thanh Tửu nói chuyện điện thoại xong, chợt nói, “Nhớ là đừng để muối lên xe vận tải.”

Lục Thanh Tửu nghe vậy sửng sốt: “Muối á?”

Bạch Nguyệt Hồ gật đầu.

Lòng hiếu kỳ của Lục Thanh Tửu từ trước đến nay không nhiều cho lắm, cho nên sau khi nghe xong cũng chỉ ừ một tiếng, nhưng Doãn Tầm thì không như vậy, là một bé con tò mò, cậu ta nghi hoặc nói: ‘’Để muối lên xe vận tải thì sao?”

Bạch Nguyệt Hồ liếc mắt nhìn cậu ta một cái: “Cậu có thể thử xem.”

Doãn Tầm bị ánh mắt khó hiểu của Bạch Nguyệt Hồ làm lung lay tinh thần, cười gượng hai tiếng nói: “Tôi chỉ tùy tiện hỏi chút thôi, không thử đâu.”

Bạch Nguyệt Hồ tiếp tục ăn sủi cảo.

Lục Thanh Tửu làm bộ như không nhìn thấy ánh mắt vô cùng tò mò kia của Doãn Tầm.

Có một số việc, không biết càng tốt, nếu cứ tò mò thì sẽ lại càng hãm sâu vào vũng bùn. Giống như cái mệnh đề rốt cuộc thế giới này là thứ gì vậy, Lục Thanh Tửu không cảm thấy hứng thú với điều này, hoặc có thể nói, cậu có ngửi được đôi chút hơi thở nguy hiểm từ vấn đề đó.

Lòng hiếu kỳ sẽ giết chết mèo, đồng thời cũng sẽ giết chết người theo cách như vậy.

Lục Thanh Tửu luôn cho rằng mình chỉ là một người bình thường, cho dù có nhìn thấu mặt khác thường của thế giới, cậu cũng không có hứng thú nghiên cứu sâu thêm.

Ăn sủi cảo xong, Bạch Nguyệt Hồ cầm chén đi rửa sạch.

Lục Thanh Tửu đi đến sân sau tiếp tục công cuộc trồng nho của cậu, giàn nho này phải cố định trước thì dây nho mới có thể men theo cái giá bò lên trên. Cây nho thường phát triển trong vòng một năm, năm thứ hai mới có thể thu hoạch. Nhưng mà đồ ăn trong nhà Lục Thanh Tửu đều lớn rất nhanh, không biết cây nho này có thể lớn nhanh được như rau trong ruộng hay không, nếu được như thế thật thì tốt quá, Lục Thanh Tửu đã hoàn toàn quen với những điều dị thường trong nhà mình, thậm chí còn có chút chờ mong mùa hè sẽ có nho ăn.

Sau khi làm xong giàn nho, vốn Lục Thanh Tửu định lên núi thêm một chuyến, nhưng đúng lúc ra cửa lại bị Bạch Nguyệt Hồ gọi lại.

“Cách đó chỉ có thể dùng một lần.” Bạch Nguyệt Hồ ngồi trên ghế bập bênh của hắn, tuy lười biếng nhưng vẫn đẹp như một bức tranh, “Làm lần thứ hai sẽ trêu chọc tới thứ không tốt.”

Bước chân Lục Thanh Tửu dừng lại, cậu nghĩ nhất định Bạch Nguyệt Hồ sẽ biết rõ những thứ mà người khác không biết, nói: “Không còn cách khác sao?”

Bạch Nguyệt Hồ nói: “Cậu muốn biết cái gì?”

Lục Thanh Tửu nói: “Tôi muốn biết…… chuyện người thân tôi đã gặp khi còn sống.”

Bạch Nguyệt Hồ mở bừng mắt, thực ra đôi mắt của người bình thường không có màu đen tuyền, mà là màu nâu sẫm, nhưng đôi mắt của hắn lại là đen thuần, giống như bầu trời đêm mất đi nguồn sáng, khiến người sợ hãi một cách khó hiểu, hắn nói: “Không phải cậu đã biết rồi sao?”

Lục Thanh Tửu nhíu mày: “Tôi không biết ——”

“Cậu biết.” Bạch Nguyệt Hồ nói, “Đáp án ẩn trong những thứ cậu đã thấy.” Hắn nói xong lời này thì đứng dậy rời đi, để lại cho Lục Thanh Tửu một bóng lưng với câu nói khó hiểu.

Đáp án ẩn trong những thứ cậu đã thấy? Lục Thanh Tửu suy nghĩ một lát rồi bỏ cái balo sau lưng xuống, nếu Bạch Nguyệt Hồ đã nói như vậy thì tốt nhất cậu nên nghe lời hắn, tránh cho cái vòng lưới trong tay thật sự sẽ mang đến thứ gì đó không tốt.

Sáng sớm ngày hôm sau, sau khi Lục Thanh Tửu làm xong cơm sáng thì liền tranh thủ lái xe lên thị trấn, tầm khoảng chín giờ tàu của Chu Miểu Miểu sẽ tới ga xe lửa trong thị trấn, đúng lúc cậu có thể đến đón được.

9 giờ 20, Lục Thanh Tửu đứng bên ngoài nhà ga thấy Chu Miểu Miểu và một người đàn ông cao lớn đi từ nhà ga ra, Chu Miểu Miểu vẫn là dáng vẻ như trước đó, vẫy tay cười với cậu. Người đàn ông kia cao hơn Chu Miểu Miểu, trên đầu đội một cái mũ lưỡi trai màu đen, chính là Trương Sở Dương mà Lục Thanh Tửu từng gặp mặt một lần. Tuy rằng Trương Sở Dương và Lục Thanh Tửu từng hợp tác, nhưng hai người cũng chỉ giao tiếp giới hạn trong công việc, không tính là người quen.

“Thanh Tửu ơi!” Chu Miểu Miểu cười tủm tỉm dẫn Trương Sở Dương đi tới.

“Ăn sáng chưa?” Lục Thanh Tửu hỏi cô.

“Ăn rồi.” Chu Miểu Miểu nói, “Chúng ta đi thôi, Trương tổng, bên này.”

Trương Sở Dương gật đầu, cùng Chu Miểu Miểu lên xe vận tải của Lục Thanh Tửu. Xe này có thể ngồi được ba người, Chu Miểu Miểu ngồi ở giữa, Trương Sở Dương ngồi ở cửa sổ bên phải.

Mặc dù thị trấn nhỏ, nhưng vẫn có thể thấy người dân thị trấn đi lại trên phố, tuy nhiên chỉ vừa ra khỏi trấn nhỏ lên đường núi thì không còn thấy bóng dáng người nào nữa, dường như chung quanh chỉ còn lại rừng cây rậm rạp và những bãi đất hoang vắng.

“Tại sao lại muốn quay về nơi này?” Trương Sở Dương hỏi Lục Thanh Tửu một câu. Anh ta lớn hơn Lục Thanh Tửu mười tuổi, có ấn tượng khá là tốt với cậu thanh niên có vẻ ngoài anh tuấn tính cách điềm đạm này, tuy rằng không tiếp xúc nhiều cho lắm, nhưng cũng có thể cảm giác được đây là một trong số ít thanh niên có thể làm tốt mọi việc. Nếu Lục Thanh Tửu tiếp tục ở lại công ty, chắc chắn sẽ có rất nhiều đường thăng chức, nhưng sau này không biết vì sao đột nhiên bị công ty đuổi việc, rời đi như vậy. Có nhiều lời đồn trong công ty bảo rằng do cậu chọc giận sếp lớn, nhưng rốt cuộc chọc giận cái gì thì chẳng một ai biết.

Tất nhiên, đây là chuyện mà mấy cấp trên như bọn họ mới biết được, cấp nhân viên như Chu Miểu Miểu thì đều nghĩ Lục Thanh Tửu tự từ chức. Chắc hẳn Lục Thanh Tửu cũng không nói sự thật cho bạn bè biết, có khi là sợ bọn họ lo lắng.

“Muốn làm chút chuyện mới mẻ thôi.” Lục Thanh Tửu nhìn đường phía trước, nói, “Cả đời chỉ chôn chân lại một chỗ cảm thấy không thú vị.”

Trương Sở Dương nghe vậy nhướng mày, không nói gì nữa, nhưng ánh mắt lại đặt trên chỗ ghế lái của Lục Thanh Tửu, nghi hoặc nói: “Xe này của cậu trông là lạ thế nào ấy?”

Lục Thanh Tửu nói: “Lạ gì cơ?”

Trương Sở Dương nói: “…… Xe vận tải này khá cổ điển nhỉ, chẳng qua tôi nhớ rõ chỗ này phải là cần gạt số chứ.”

Lục Thanh Tửu nhớ tới gì đó, cười gượng hai tiếng: “À ừ.”

“Đúng vậy.” Trương Sở Dương nói, “À khoan, không đúng, sao mà đến cái cần gạt số xe cậu cũng không có chứ.” Sau khi anh ta nhìn kỹ một lượt thì ánh mắt tràn đầy vẻ ngạc nhiên, “Vậy sao cậu điều khiển tốc độ xe được?”

Lục Thanh Tửu nói: “Tôi toàn dùng chân ga……” Thật ra con xe này hoàn toàn không cần cậu gạt cần số, cũng không có giới hạn tốc độ, cậu chỉ cần đặt tay lên vô lăng là được, gia tốc giảm tốc đều là do nó tự điều khiển, bình thường cậu đã thuộc làu làu thao tác như vậy, còn Doãn Tầm thì không biết lái xe xíu nào, tạm thời không thể nào phát hiện ra chiếc xe có vấn đề gì khác thường.

Trương Sở Dương lại không nghĩ đến những phương hướng kỳ quái mà nói: “Có phải cậu mua nhầm hàng giả hay không?”

Lục Thanh Tửu tỏ vẻ bình tĩnh: “Không biết, dùng được là ok rồi, tôi mua lúc sang bên này, rất tiện lợi, dùng khá tốt mà……”

Trương Sở Dương nhíu mày lại rồi câm hẳn, có vẻ là muốn nghiên cứu cấu tạo bên trong chiếc xe này.

Lục Thanh Tửu chỉ có thể nhìn đường phía trước, làm bộ như không có chuyện gì.

Trương Sở Dương ngắm nghía một hồi, hình như đã không tìm được manh mối gì nữa, nói: “Tôi nói cậu nghe, mua xe thì đừng ham xe rẻ, bình thường thì vẫn ổn, lỡ đâu xảy ra chuyện gì liên quan tới tính mạng thì sao, xe này mà cũng có hàng giả sao…… Kỳ quái.” Anh ta nói xong lời này, đưa tay gõ hai cái lên mặt kính, giọng điệu có chút ghét bỏ, “Tôi thấy vẫn nên đổi chiếc khác đi.”

Lục Thanh Tửu chỉ cười tủm tỉm nghe, hình như Trương Sở Dương còn muốn nói tiếp, lại đột nhiên sửng sốt, ngay sau đó sắc mặt trở nên hơi kì lạ. Vốn Lục Thanh Tửu cho rằng anh ta còn muốn nói gì đó nữa, nhưng một lúc sau Trương Sở Dương vẫn im lặng, hơn nữa cái dáng như kiểu đứng ngồi không yên ở trên xe, thỉnh thoảng cứ ngoái đầu lại nhìn chỗ ngồi.

“Sao vậy?” Chu Miểu Miểu ngồi bên cạnh nghi hoặc đặt câu hỏi.

“Không……” Trương Sở Dương nhíu mày lại, yết hầu lúc lên lúc xuống, “Cứ cảm giác trên ghế có thứ gì đó.”

“Thứ gì chứ?” Chu Miểu Miểu nhìn chỗ ngồi của Trương Sở Dương, “Có gì đâu?”

Trương Sở Dương không nói nữa.

Lục Thanh Tửu lại chú ý tới thứ khác, hình như trên chỗ tựa lưng màu đen của Trương Sở Dương có hai vệt nước, như kiểu có thứ gì bò qua nơi đó vậy, lập tức Lục Thanh Tửu nhớ đến lời Bạch Nguyệt Hồ từng nói với cậu, rồi liên hệ với vệt nước có đôi chút quen mắt này, có vẻ cậu đã biết thân phận thật sự của chiếc xe này rồi…… Aiz, ngẫm lại nguyên hình của nó, quả nhiên thực sự rất dễ bị ghét đấy.

Lục Thanh Tửu nghĩ về chuyện này, nở nụ cười.

Chu Miểu Miểu nhìn Lục Thanh Tửu, nói: “Thanh Tửu, tự dưng cậu cười gì thế?”

“Không có gì.” Lục Thanh Tửu nói, “Em chỉ muốn cười thôi.”

Chu Miểu Miểu ngáo ngơ-ing.

Hầu như suốt phần đường còn lại Trương Sở Dương chẳng nói chuyện gì với Lục Thanh Tửu nữa, toàn bộ hành trình đều vật lộn với chỗ ghế dựa của anh ta, cứ một lát lại nói có cái gì chui vào ống quần mình, lát sau lại nói có cái gì đang sờ anh ta, lát sau nữa lại bảo chỗ ngồi có nước. Ban đầu Chu Miểu Miểu còn nhìn thử giúp anh ta, sau đó cô hoàn toàn lơ đẹp ông bạn từng hợp tác này, chỉ coi như vì anh ta không ưa nông thôn nên muốn kiếm chuyện.

Vất vả mãi mới tới nơi, Trương Sở Dương lảo đảo bước xuống xe vận tải, trong ánh mắt còn chứa nỗi hoảng sợ vô hình, chẳng biết rốt cuộc đã phải trải qua chuyện gì.

Lục Thanh Tửu bảo Chu Miểu Miểu dẫn anh ta vào sân trước, mình còn phải đi đỗ xe. Sau khi đỗ xe xong, cậu vỗ vỗ đầu xe vận tải, nói: “Sau này không được làm như vậy, anh ta là khách đấy.”

Xe vận tải nhỏ không nhúc nhích, cảm giác như chỉ có một mình Lục Thanh Tửu đang lầm bà lẩm bẩm.

Lục Thanh Tửu lại nói với nó thêm một câu: “Không phản ứng gì thì tao đi nói với Bạch Nguyệt Hồ đấy.”

Chỉ trong nháy mắt xe vận tải nhỏ run lên bần bật, đèn xe màu đen ngước từ dưới đất lên, dáng vẻ vô cùng tủi thân, ủ rũ kêu vài tiếng còi.

Như có kỳ tích, Lục Thanh Tửu hiểu được suy nghĩ nó muốn biểu đạt, có hơi dở khóc dở cười, cậu nói: “Được được, chúng ta không rẻ, chúng ta vừa đắt vừa sang, vừa nãy chỉ lừa anh ta vậy thôi…… Sẽ không đổi mày đi đâu, đừng dỗi nữa.”

Xe vận tải nhỏ kêu bíp bíp, bấy giờ mới vui vẻ lại.

Giải quyết xong chuyện này, Lục Thanh Tửu ngẩng đầu nhìn trời, cảm thấy có khi hôm nay trời sẽ mưa, vì thế nói: “Trời sắp mưa rồi, nhân lúc mưa mày tự tắm xíu đi ha, chúng ta sẽ là xe vận tải nhỏ xinh đẹp nhất.”

Đèn xe vận tải nhỏ lại thích thú nháy nháy.

Khi Lục Thanh Tửu trở về nhà liền thấy bản thân như đang dỗ trẻ con vậy, không khỏi lắc lắc đầu.

Chu Miểu Miểu và Trương Sở Dương đã ngồi trên ghế trong phòng khách để nghỉ ngơi, sau khi Lục Thanh Tửu đi vào thì sắp xếp phòng cho hai người trước, sau đó định đi làm cơm chiều.

Đối mặt với hai vị khách xa lạ, Bạch Nguyệt Hồ vẫn lẳng lặng ngồi trên ghế bập bênh như trước, không thèm nhìn họ cái nào. Lục Thanh Tửu đã sớm hiểu rằng, ngoại trừ việc ăn uống ra, bình thường Bạch Nguyệt Hồ chẳng mấy khi hứng thú với cái gì, theo cách nói của hắn chính là quá phiền phức.

Ánh mắt Trương Sở Dương lại liên tục nhìn về hướng của Bạch Nguyệt Hồ, dễ nhận thấy là thấy có chút hứng thú đối với người xa lạ có ngoại hình anh tuấn, khí chất cao ngạo lạnh nhạt kia.

Duy chỉ có Chu Miểu Miểu đã biết thân phận của Bạch Nguyệt Hồ không bình thường, nhẹ nhàng kéo góc áo Trương Sở Dương, nhỏ giọng nói: “Anh Trương, anh đừng nhìn chằm chằm người ta như vậy, anh ta chính là ông bụt trị tóc cho anh đấy, anh đừng nhìn người ta như thế nữa.”

Trương Sở Dương nói: “Cậu ta sao?”

Chu Miểu Miểu gật gật đầu.

Trương Sở Dương nói: “Được rồi.” Hiển nhiên, anh ta vẫn không tin tưởng lắm, nếu không phải có mái tóc đen nhánh của Chu Miểu Miểu là chứng cứ tốt nhất, anh ta cũng sẽ không theo cô đến nơi vùng sâu vùng xa này. Khoa học không cứu được tóc của anh ta, vì thế chỉ có thể hi vọng cứu ngựa chết thành ngựa sống, thử với phương thuốc cổ truyền, suy cho cùng anh ta mới hơn ba mươi tuổi, đầu mà trọc thì gặp mặt ai được nữa.

Trương Sở Dương đang nói chuyện với Chu Miểu Miểu thì thấy Bạch Nguyệt Hồ vẫn đang nằm đột nhiên đứng lên đi về phòng. Chu Miểu Miểu còn đang suy nghĩ tại sao hắn đột nhiên đứng lên thì thấy ngay sau khi Bạch Nguyệt Hồ mới bước chân vào cửa đã có một giọt mưa rơi trên má cô.

Trời mưa rồi!

Trương Sở Dương và Chu Miểu Miểu cũng đi vào phòng, chỉ chốc lát sau màn mưa đã bao phủ toàn bộ thôn Thủy Phủ, cùng với tiếng sấm ầm ầm, mùa hè chính thức bắt đầu.

Lục Thanh Tửu đứng trong nhà bếp cúi đầu xào rau lại nghe thấy tiếng kêu thê thảm của Doãn Tầm truyền tới từ ngoài cửa, âm thanh này cậu rất quen thuộc, lúc trước cậu đã từng nghe vào sáng sớm.

“Lục Thanh Tửu, Lục Thanh Tửu!!” Doãn Tầm dầm mưa từ ngoài cửa vọt vào nhà bếp rồi tóm lấy bả vai Lục Thanh Tửu bắt đầu lắc lắc như điên, “Má ơi, tôi gặp quỷ  rồi!!!”

Lục Thanh Tửu bị lắc muốn bay não, nói: “Cậu bị sao vậy?!”

Doãn Tầm nói: “Mẹ nó chứ, tự nhiên tôi nhìn thấy xe vận tải nhà cậu đang đứng vặn mông ở trong mưa kìa!!!”

Lục Thanh Tửu: “……”

Doãn Tầm nói: “Má ơi, chưa hết đâu, hai cái bánh xe còn chống ở trên mặt đất cơ!!!”

Lục Thanh Tửu đập một phát vào đầu Doãn Tầm, nói: “Bình tĩnh lại đi, có phải do trưa cậu không ăn no, bây giờ bị đói nên gặp ảo giác hay không!”

Doãn Tầm: “Là ảo giác thật sao?”

Lục Thanh Tửu gật đầu.

Doãn Tầm: “À.” Cậu ta cứ như vậy tiếp nhận sự thật.

Tạm thời lúc ấy tâm trạng Lục Thanh Tửu phức tạp vô cùng, cái cớ để biện bạch trong đầu còn chưa kịp nói ra, cậu nghĩ xe vận tải kia cũng biết nghe lời ghê, thật sự rất ngoan ngoãn mà đi tắm rửa như thế……
Bình Luận (0)
Comment