Npc Phản Diện Là Bạn Trai Tôi!

Chương 12


Bởi vì tin tức liên quan đều bị xoá với tốc độ chóng mặt, có ngoi lên cũng chỉ cầm cự được vài phút là cùng nên dù là một trong những nhân vật chính nhưng Minh Hạ lại không hay biết gì.

Lúc nghe hệ thống thông báo thanh tiến độ của nhiệm vụ phụ lên tới 35%, cô còn ngơ ngác rất lâu.

Lúc cô ra sức hãm hại nữ chính thì không thấy nó tăng tý nào, giờ ngủ có một giấc lại tăng.

Hệ thống cố ý chơi xỏ cô à?
Minh Hạ hồ nghi cầm điện thoại lên gõ thông tin về Hạnh Dung nhưng chẳng thấy gì đáng chú ý cả, cô thấy vậy chỉ có thể ôm theo thắc mắc đi đến đoàn làm phim làm việc.

Hệ quả là trong lúc mọi người nháo nhào lên vì scandal, cô lại thảnh thơi ngồi chơi game, Vũ Duy Kiệt thì đứng ở một góc thảo luận kịch bản với Hạnh Dung.

Thế nhưng vì chuyện ngày hôm qua nên không khí giữa hai người khá gượng gạo, quay mấy lần đều không đạt.

Đạo diễn cũng chẳng còn tâm trí quay tiếp nên bảo mọi người nghỉ ngơi, Hạnh Dung nhân cơ hội này muốn nói chuyện riêng với Duy Kiệt.

- Anh ghét em lắm à?
Vũ Duy Kiệt vào nghề lâu như vậy còn chưa bao giờ công khai bênh vực hay chỉ trích ai bao giờ, thế nhưng hôm qua anh lại dìm cô nâng Minh Hạ bất chấp bản thân có thể bị dính vào lùm xùm không cần thiết.

Đây không phải phong cách làm việc vốn có của anh.

- Lâm Hạnh Dung, nhà họ Lâm cô đã làm những gì, bản thân cô không cần tôi phải nhắc lại chứ?
Vũ Duy Kiệt bây giờ vừa là ngôi sao nổi tiếng trong giới giải trí, vừa là ông chủ của công ty giải trí Hướng Ngung, một trong những công ty giải trí hàng đầu trong cả nước, tương lai còn là người thừa kế của nhà họ Vũ, nhưng không ai biết ngày bé anh từng suýt bị đuổi khỏi nhà, cũng bị người ta dùng gai hoa hồng quất lên người mà không dám phản kháng, khiến anh từ yêu thích đã chuyển sang ghét cay ghét đắng hoa hồng.

Mà khởi nguồn của những chuyện đó chính là cô gái trước mặt này và người nhà của cô ta.

Vậy mà cô còn mặt dày hỏi anh sao?
Hạnh Dung bị nhắc lại chuyện cũ liền giật mình thon thót, cô vội vã nói.

- Lúc đó em còn nhỏ không hiểu chuyện, em cũng đã xin lỗi anh rồi.

Hạnh Dung sở hữu gương mặt xinh đẹp động lòng người, rất hiếm người có thể chống lại được vẻ mặt khi ra vẻ tội nghiệp, đáng thương của cô ta.

Nhưng cô ta không biết Duy Kiệt hận nhất chính là dáng vẻ này của cô ta.

- Bớt giả nai với tôi đi, đừng để tôi phải phá bỏ quy tác của mình để hủy hợp đồng với cô.


Biên kịch của bộ phim này có ơn với Duy Kiệt khi anh mới vào nghề nên anh mới chấp nhận đóng với Hạnh Dung, nhưng nếu cô ta còn tiếp tục dở trò, anh có thể sẽ phải xin lỗi vị biên kịch kia rồi.

Duy Kiệt nói xong liền đi tìm Minh Hạ, trong lòng cũng không hiểu vì sao mà dù cô và Hạnh Dung có cùng khuôn mặt nhưng anh lại chẳng ghét cô nổi.

Có lẽ là vì cô không có tính cách đáng ghét như Hạnh Dung hoặc khi ở bên cô, anh sẽ lại nhớ đến cô bé con nhà họ Lâm khi đó nên mới quan tâm đến cô chăng?
Nói chung dù là vì lý do gì thì Duy Kiệt vẫn thích cô nhóc này hơn Lâm Hạnh Dung rất nhiều lần.

- Nguyệt Hà đầu rồi?
Duy Kiệt hông tìm thấy Minh Hạ đâu liền quay sang hỏi mấy người xung quanh, nhân viên đoàn làm phim chỉ vào phòng thay đồ.

- Hôm nay đạo diễn nói sẽ đẩy các cảnh của cô ấy lên trước nên cô ấy đi hóa trang thay đồ rồi.

Anh nghe vậy mới yên tâm ngồi xuống ghế dựa nghỉ ngơi.

...!
Phòng hoá trang.

Minh Hạ thay đồ xong liền đi ra ngoài ngay lập tức, kết quả lại đụng phải một người đàn ông ngay tại cửa ra vào.

Bốn mắt vừa chạm nhau, anh ta ngẩn người ra nhìn cô chằm chằm với vẻ không thể tin được.

Minh Hạ cũng nhìn lại anh ta không chớp mắt, có điều ánh mắt cô bình thản không chút gợn sóng, tựa như một đầm nước chết vậy.

- Phiền anh tránh đường.

Thấy anh ta cứ đứng nguyên tại chỗ nhìn mình, Minh Hạ khó chịu lên tiếng.

Tuy là lần đầu gặp mặt nhưng cô không thích người này cho lắm, nhất là ánh mắt của anh ta.

Cảm giác âm u, u uất như cả thế giới mắc nợ anh ta vậy.

Dương Đình Khôi lúc này mới nhận ra mình bị hớ, hắn lập tức tránh sang một bên nhưng ánh mắt vẫn nhìn cô chăm chú.

Giống, thật sự rất giống!
Ánh mắt mà hắn tìm kiếm bấy lâu nay vì sao lại ở trên người cô gái này?

- Anh Khôi?
Minh Hạ vừa rời đi, Hạnh Dung vừa định vào phòng nghỉ nghe thấy tiếng động nên đi tới ngó thử, thấy Đình Khôi đang đứng giữa hành lang liền kinh ngạc đi tới.

- Sao anh đến đây mà không báo trước với em?
Nhìn thấy Hạnh Dung, Đình Khôi khôi phục lại vẻ mặt bình thường.

- Anh vừa họp xong đã qua luôn nên không kịp báo với em.

Hôm qua trên mạng xảy ra chuyện lớn như vậy, danh tiếng của Hạnh Dung bị ảnh hưởng ít nhiều.

Quan trọng nhất là trong lúc cô bị bạo lực mạng lại chẳng có người đồng nghiệp nào lên tiếng giúp cô, ngay cả đoàn làm phim cũng giả điếc không nhận điện thoại của hắn nên hắn mới đích thân đến đây giúp Hạnh Dung lấy lại thể diện, đồng thời hắn cũng muốn xem thử xem cái người tên Lâm Nguyệt Hà là ai mà lại có thể khiến mọi người phải nghe lời mình như vậy.

Kết quả người gặp được rồi hắn lại chẳng chán ghét cô như mình đã nghĩ, ngược lại còn có cảm giác quen thuộc không nói nên lời.

- Đình Khôi?
Hạnh Dung không thấy hắn trả lời liền gọi hắn lần nữa.

Dương Đình Khôi đột nhiên quay sang nhìn cô chằm chằm.

Ở trước mặt hắn Hạnh Dung luôn là một cô gái dịu dàng hiểu chuyện, đôi lúc còn khá ngốc nghếch nữa.

Cô cho rằng đây là dáng vẻ mà hắn thích ở mình, nhưng cô không hề hay biết thứ khiến hắn quan tâm đến cô vốn không phải tính cách hay khuôn mặt của cô.

Hắn quan tâm cô, bảo vệ cô chỉ vì đôi mắt và cái tên của cô mà thôi.

Bởi vì cô là Lâm Hạnh Dung, bởi vì cô có đôi mắt hoa anh đào xinh đẹp nên hắn mới thích cô, hết lòng bảo vệ cô.

Cho rằng cô là độc nhất vô nhị trên đời này.

Thế nhưng hôm nay hắn lại nhìn thấy đôi mắt xinh đẹp đó trên người cô gái khác, điều đáng sợ hơn là đôi mắt đó cực kỳ giống với đôi mắt mà hắn hằng đêm mơ thấy.

Sự kiên định bấy lâu nay trong lòng hắn giờ phút này có nguy cơ sụp đổ.


- Lát nữa em có cảnh quay đúng không? Đưa anh đến đó đi.

Hắn đột nhiên muốn gặp lại cô gái khi nãy lần nữa, hắn muốn xác nhận lại.

Lâm Hạnh Dung không biết suy nghĩ của hắn, lại cho rằng hắn muốn ra mặt hộ mình nên rất vui vẻ dẫn hắn đi.

Lúc hai người đến nơi, Minh Hạ đang tập dượt trước khi vào quay chính.

Đây là phân cảnh cô vì cứu nam chính mà lộ ra thân phận lão đại tổ chức xã hội đen của mình, chính thức cùng nam chính kết thù.

Lần này cô đeo khẩu trang đội mũ lưỡi trai màu đen, ngay cả quần áo trên người cũng màu đen nốt, nhưng đôi mắt của cô rất sáng, rất đẹp.

Ban đầu ánh mắt của cô lạnh băng bàng quang khi nhìn thấy nam chính bị người ta truy đuổi, nhưng khi thấy anh sắp không cầm cự được nữa, lớp mặt nạ vô tình trên người cô rơi xuống để rồi bất chấp lời cảnh báo của lãnh đạo mà lao ra cứu anh.

Cảnh tưởng giống hệt như khi hắn bị anh trai truy sát ở bên Mỹ, khi đó hắn chỉ còn lại một hơi thở thoi thóp trên nền đất, cô trốn một góc nhìn hắn.

Dù vậy phản ứng đầu tiên của hắn không phải là kêu cứu mà cố ý nhìn sang chỗ khác để bọn họ không phát hiện ra cô, thế nhưng hắn quên mất cô là một cô gái vô cùng tốt bụng, vì vậy hắn được cứu, còn cô lại lần nữa bị thương vì hắn.

Kiếp trước cũng như vậy, kiếp này cũng như vậy.

Dường như lần nào gặp hắn cô cũng đều vì hắn mà bị thương, khiến hắn nhận thức được nếu muốn tồn tại tiếp hắn bắt buộc phải máu lạnh hơn, tàn nhẫn hơn nữa.

Dương Đình Khôi nhìn Minh Hạ đến thất thần.

Điều này khiến Hạnh Dung không thoải mái, cũng khiến mọi người trong đoàn làm phim xì xào bàn tán không thôi.

Hạnh Dung không công khai về thân phận hay quan hệ của mình với Đình Khôi nhưng mọi người đều biết quan hệ của hai người này, dù sao chuyện Đình Khôi chuyên bảo vệ Hạnh Dung, coi cô như trứng mỏng mà nâng niu đã không còn xa lạ với mọi người nữa.

Vậy mà bây giờ hắn lại ở ngay trước mặt bạn gái của mình nhìn chằm chằm một cô gái khác.

Rốt cuộc hắn đến giúp bạn gái thị uy hay đến vả mặt cô vậy?
Lần đầu tiên bị Đình Khôi phớt lờ, Lâm Hạnh Dung bỗng chốc nảy sinh cảm giác sợ hãi chưa từng có.

Cô ta lúc này đã ý thức được lý do vì sao đang yên đang lành Dương Đình Khôi lại tiếp cận cô ta rồi.

Là vì Lâm Nguyệt Hà, là vì anh đã nhận nhầm cô ta thành cô!
Nếu là trước đây cô ta có lẽ chẳng quan tâm mấy đến cậu út nhà họ Dương này, nhưng bây giờ nhà họ Lâm đang gặp khó khăn, những người tình nguyện giúp cô ta không nhiều, địa vị trong giới giải trí cũng đi xuống, chỉ có người này đứng ra giúp cô ta, chiều chuộng cô ta còn hơn cả bố mẹ mình, gần như là muốn gì được nấy.

Bây giờ chỉ cần nghĩ đến những đãi ngộ này sẽ bị Lâm Nguyệt Hà cướp mất, cả người cô ta lập tức tràn ngập nguy cơ.

- Cắt, mọi người tạm nghỉ trước đi.


Mọi người đang tập trung xem kịch, đạo diễn đột nhiên hô ngừng rồi chạy đến một chỗ, thái độ còn kính cẩn hơn lúc Đình Khôi đến đây nữa.

Điều này khiến mọi người cảm thấy tò mò nên dồn dập nhìn sang, Minh Hạ cũng không ngoại lệ.

Đến khi nhìn rõ người đến, cô ngạc nhiên đến há hốc miệng.

.

ngôn tình tổng tài
Mạc Hoàng Đông sao lại đến đây?
Cô vốn định chạy đến hỏi hắn nhưng khi nhìn thấy Lâm Hạnh Dung và người đàn ông mình mới gặp ở hành lang khi nãy lại dừng lại, dáng vẻ như mọi chuyện không liên quan đến mình.

Kết quả Mạc Hoàng Đông đến liếc mắt nhìn hai người kia một cái cũng lười, trực tiếp đi thẳng đến chỗ cô đang đứng.

- Công việc thế nào rồi?
Hắn không gây sự với nam nữ chính, còn đột nhiên quan tâm đến công việc của mình khiến Minh Hạ cảm thấy không quen, cô lắp bắp nói.

- Bình...!Bình thường.

Anh đến đây làm gì vậy?
Đương nhiên là đến kiểm tra xem cô có bị bắt nạt không chứ còn gì nữa.

Tuy đoàn làm phim đã hứa sẽ không tái phạm, mấy người trên mạng cũng không chửi cô nữa nhưng hắn vẫn cảm thấy không thoải mái nên muốn đích thân tới đây giám sát.

Nhưng hắn sao có thể nói thẳng chuyện này với cô nên dùng một cái cớ lấp liếm cho qua chuyện.

- Tiện đường.

- Sao tôi không cảm thấy như vậy nhỉ?
- Thế cô nghĩ tôi rảnh lắm à?
Minh Hạ thấy hắn giận liền trưng ra nụ cười lấy lòng.

- Tôi chỉ hỏi thế thôi mà, anh đứng lâu chắc cũng mệt phải không, nào ngồi xuống đây cho đỡ mỏi chân đi.

Ngoài miệng cô không dám hỏi nhưng trong lòng lại cảm thấy ngày hôm nay tất cả mọi người đều rất kỳ lạ.

Ban đầu cô định không quan tâm, dù sao cô cũng chỉ còn vài cảnh nữa là quay xong rồi, nhưng Hoàng Đông đến đây thì lại khác.

Cô đã bỏ lỡ cái gì vậy nhỉ?.

Bình Luận (0)
Comment