Npc Phản Diện Là Bạn Trai Tôi!

Chương 2


Nửa đêm, trên dưới nhà họ Mạc được một phen hú vía khi thấy mợ chủ đỡ cậu chủ cả người đầy máu trở về.

Sau giây phút bàng hoàng người nào người nấy vội vã đi tới đỡ lấy cậu chủ nhà họ vào trong nhà.

Minh Hạ nhân lúc mọi người đang dồn sự chú ý vào Mạc Hoàng Đông mà lùi dần ra sau.

Quản gia Đằng vốn đã chạy vào bên trong đột nhiên lại chạy ra, ông ta liếc xung quanh một vòng rồi đi đến chỗ cô, ánh mắt và giọng nói có phần kỳ lạ.

- Mợ chủ, cậu chủ cho gọi cô, mời cô vào bên trong cùng tôi ạ.

Bàn chân đang định lui về phía sau của Minh Hạ ngừng lại, cô tự nhiên gật đầu rồi đi theo đại quản gia đi vào bên trong.

Khi thấy Hoàng Đông đang nửa ngồi nửa nằm trên giường, cô cố gắng giữ bình tĩnh mà từ từ bước đến gần chỗ hắn.

Mạc Hoàng Đông tuy bị thương nhưng ánh mắt hắn vẫn lạnh lùng như cũ, cả người từ trên xuống dưới đều toát ra hơi thở lạnh lẽo, sắc bén khiến người đối diện vô cớ cảm thấy áp lực.

Thấy cô ngẩn ra nhìn mình, hắn vẫy vẫy tay với cô.

- Lại đây xử lý vết thương cho tôi.

Một lời nói ra, tất cả mọi người đều kinh ngạc, nhưng không một ai dám làm trái ý hắn, trừ Minh Hạ, cô thành thật đáp.

- Tôi không có kinh nghiệm xử lý vết thương, nhỡ tôi không cẩn thận khiến vết thương trên người anh trở nặng hơn thì sao?
- Không sao, không chết được.


Mạc Hoàng Đông cố chấp muốn cô băng bó bằng được cho mình, Minh Hạ sợ chọc hắn giận nên nhanh chóng đồng ý.

Có điều vì không dò ra mục đích hắn làm vậy là gì nên cô vừa khử trùng vết thương cho hắn vừa nơm nớp lo sợ.

Mạc Hoàng Đông tuy biến thái quỷ quyệt, nhưng hắn cũng là người biết lý lẽ, người khác đối với hắn như thế nào, hắn chắc chắn trả gấp mười lần như thế, ơn thế nào oán thế nấy, nhưng cô vẫn sợ hắn sẽ làm gì đó với mình, dù sao trong nguyên tác, tên này có vẻ cực kỳ cực kỳ ghét nguyên chủ, à là ghét Lâm Hạnh Dung mới đúng.

- Kỹ năng xử lý vết thương của cô tốt đấy chứ.

Minh Hạ còn đang sợ này sợ nọ, giọng nói tràn đầy ý lạnh của hắn chợt vang lên bên tai làm cô hoàn hồn, vội chớp chớp mắt ngây thơ nói.

- Đều là kỹ năng học ở trường cả, làm sao chuyên nghiệp bằng bác sĩ được.

Ngoài mặt cô cười giả lả, bên trong sớm đã run thành cái sàng.

Hắn nhìn cô như vậy là có ý gì, đang tính toán xem nên cắt chân hay cắt tay cô trước à?
Hoàng Đông nhìn cô run rẩy bôi thuốc cho mình, trên trán phủ một lớp mồ hôi mỏng, môi cũng mím chặt vì căng thẳng, hắn cười nhạt.

- Tôi thấy vừa rồi cô đánh người rất dứt khoát, càng đánh càng hăng.

Giờ chỉ băng bó cho tôi thôi sao lại run rẩy thế kia?
Minh Hạ vừa cẩn thận dùng băng gạc băng vết thương trên bụng hắn lại, vừa bình tĩnh trả lời.

- Lúc đó khác, bây giờ khác.

Nếu biết hắn là người cô cần theo đuổi, cô đã trốn ở một góc, đợi mấy người kia sắp đánh hắn sắp chết rồi mới chạy ra cứu, như vậy hắn sẽ cảm kích mình hơn rồi.

Mạc Hoàng Đông không biết suy nghĩ hiện tại của cô, hắn lại tưởng cô sợ làm mình đau nên mới cẩn thận như vậy, trong lòng bất giác mềm xuống, hắn giữ lấy tay cô, dùng sức ấn lên vết thương trên bụng mình.

- Ấn mạnh tý cũng được, không cần sợ tôi đau.

- Ờ.

Minh Hạ ngoài mặt bình tĩnh đáp một tiếng, thực tế trong lòng lại như bị sóng biển đánh cho chao đảo cả người, không nhịn được mà âm thầm gào lên.

Mẹ ơi, có biến thái!
...!
Minh Hạ vất vả lắm mới băng bó cho phản diện biến thái xong, vì quá căng thẳng, cả lòng bàn tay cô đều đổ đầy mồ hôi, trong lòng cảm thấy bản thân thật thất bại.

Hỗ trợ bác sĩ gắp mảnh đạn ở vị trí hiểm trên người bệnh nhân cũng không run đến mức này.

- Anh Đông này…
Minh Hạ đang định nhắc nhở hắn mấy điều cần lưu ý thì phát giác ra hắn đã ngủ từ lúc nào, cô thử huơ tay mấy cái, thấy hắn không có phản ứng gì liền nghi hoặc.


Theo lý mà nói hắn chắc đã đoán ra cô không phải Hạnh Dung rồi mới đúng, nhưng vì sao hắn không lật tẩy cô, thậm chí còn không nhắc gì đến chuyện này?
Là vì cô cứu hắn nên hắn tạm tha cho cô trước sao?
Minh Hạ đoán không ra suy nghĩ của tên này nên không nghĩ nữa mà đi ra ngoài.

Quản gia Đằng đã đợi sẵn ở ngoài, thấy cô đi ra, ông ta cung kính cúi người chào cô.

- Mợ chủ.

- Ừm, ông ở đây trông chừng anh ta đi.

À, có thể đêm nay anh ta sẽ lên cơn sốt đấy, ông nhớ lau người và đắp khăn lạnh cho anh ta để hạ sốt nhé?
Minh Hạ dặn dò xong liền đi về phía phòng cưới, vừa đi vừa ngáp.

Vật lộn suốt cả một buổi tối để làm bài tiểu luận, mới chợp mắt được một lát đã bị lôi đến nơi quái quỷ này để theo đuổi một tên biến thái, sau đó lại đi đánh nhau với người ta.

Giờ cô mệt đến không nhấc nổi mí mắt, cảm giác chỉ cần nằm xuống là ngủ ngay lập tức.

Quản gia nhìn dáng vẻ tự nhiên của cô, ông dùng ánh mắt ra hiệu cho người hầu theo sau cô quan sát, bản thân thì đi vào trong phòng xem tình hình cậu chủ nhà mình.

- Cậu chủ, cậu thấy thế nào rồi?
Người đàn ông vốn đã ngủ yên trên giường, lúc này lại đang ngồi dựa vào thành giường, ánh mắt lạnh lẽo nhìn vào vùng bụng đã được băng bó cẩn thận của mình, nhất là nút thắt hình hoa bốn cánh gọn gàng ở góc eo và trên bắp chân hắn, nhìn vừa buồn cười lại thấy dễ thương.

- Đi điều tra đi.

Hắn nói câu này có hai ý, một là tra xem ai là người tiết lộ vị trí của hắn, khiến hắn bị thương, hai là lai lịch của cô vợ mới cưới vào cửa này.

Sự xuất hiện của cô quả thực rất đáng ngờ, ngoài ra cô còn vừa biết đánh nhau lại biết chữa bệnh, động tác lưu loát liền mạch như đã được thực hành vô số lần.

Người này nào phải Hạnh Dung yếu ớt, tay không dính nước trong ấn tượng của hắn chứ.

Quản gia cung kính đáp lời.


- Vâng, cậu chủ.

Nói xong, ông ta cẩn thận quan sát sắc mặt của hắn, thấy tâm trạng hắn có vẻ rất tốt mới to gan hỏi tiếp.

- Cậu chủ, bên phía nhà họ Lâm...!
Cậu chủ hận nhất người nhà họ Lâm, đồng ý lấy con gái nhà họ cũng chỉ vì muốn trả thù, nay phát hiện ra bọn họ dám lừa mình, cậu không tức giận mới lạ.

Mạc Hoàng Đông quả nhiên thay đổi sắc mặt, nhưng chỉ trong chớp mắt, ánh mắt hắn lại quay trở lại bình thường, nhàn nhạt nói.

- Tạm thời đừng động vào bọn họ.

- Vâng.

- Đúng rồi, ông cho người trông chừng con nhóc con kia đi, chỉ cần không rời khỏi đây, cô ấy muốn làm gì thì làm.

Nhìn tình hình vừa rồi chắc là muốn bỏ trốn, không ngờ giữa đường đụng phải hắn nên lại quay lại.

Chắc biết mình cứu phải hắn, giờ cô đang hối hận lắm.

Nhưng hối hận cũng muộn rồi.

Nhớ đến khuôn mặt ngơ ngác đến ngỡ ngàng khi thấy phát hiện ra thân phận của hắn, sau đó lại đau khổ dìu hắn trở về biệt thự, Mạc Hoàng Đông đột nhiên thấy buồn cười..

Bình Luận (0)
Comment