Nữ Bác Sĩ Ở Viễn Cổ

Chương 9

Trác Ngọc mấy ngày nay vẫn luôn rất buồn bực. Kể từ ngày đó, bên dòng suối nhỏ bị Địch Á hấp dẫn cho đến nay, cho dù cô làm gì cũng không làm được. Đã vậy Địch Á lại cố tình mặc cái váy da hươu của hắn lắc qua lắc lại trước mặt cô thẳng đến khi hai mắt cô sáng lên.

Mấy ngày nay thật vất vả dùng mấy tấm da hươu của Địch Á làm thử cái quần, cũng không khác làm váy lắm chỉ cần dùng những sợi dây mảnh buộc lại những chỗ cần vá là được. Mặc dù nhìn cái quần cũng không được coi là đẹp, nhưng ít ra vẫn có thể mặc được.

Địch Á mặc thử quần, nhưng rất nhanh hắn phát hiện ra chỗ bất tiện. Khi hắn hóa thành thú đi săn mồi thì cái quần sẽ bị xé rách thành những mảnh nhỏ. Lúc ấy, Địch Á chỉ biết nâng móng vuốt lên che mắt lại không đành lòng nhìn những mảnh vụn dưới đất. Đến khi đi săn thú về hắn lại cầu xin Trác Ngọc làm cái khác cho hắn.

Trác Ngọc thật sự rất muốn đánh hắn, nhưng mỗi lần nhìn thấy nét mặt uất ức cùng đôi mắt to ngập nước thì cô lại không nhịn được mà mềm lòng đi làm cái quần khác cho hắn. Những mảnh da hươu nhỏ vụn kia thì được Trác Ngọc làm thành vài cái quần lót và những vật nhỏ khác. 

Quần làm được, nhưng giày vẫn không làm được. Trác Ngọc đã thử dùng loại dây mây mảnh nhỏ bện thành giày cỏ, nhưng giày này cũng chỉ có thể đi được vào mùa ấm và mùa nóng, còn mùa tuyết thì không được. Nếu vẫn không tìm được cách nào, vào mùa tuyết cô chỉ có thể dùng da thú bao lấy hai chân, hơn nữa vẫn phải sưởi ấm mới không bị đông lạnh. Vì vậy, Trác Ngọc góp nhặt rất nhiều da hươu cùng da lông động vật khác mà sau khi Địch Á biết được chỗ tốt của quần áo, mỗi lần xử lý đống thú đều tận lực làm cho da lông hoàn hảo không chút tổn hại.

Trác Ngọc cảm thấy rất hứng thú với Địch Á, loại hứng thú này được hình thành dựa trên sự an toàn của bản thân cô. Bởi vì ở trước sức mạnh của hắn thì cô không hề có năng lực chống cự, điều này thúc đẩy cô nghiên cứu tất cả hành động của hắn để có thể chung sống hài hòa với hắn nhanh hơn.

Nhưng Trác Ngọc cũng có ý thức kiềm chế mức độ thân cận giữa mình và Địch Á. Cô cố gắng lợi dụng năng lực của mình để tạo ra một hoàn cảnh sinh tồn thích hợp hơn, ví như khám phá tất cả những điều kiện có lợi cho cô trên phương diện sinh hoạt.

Hiện tại cô đang mài một hòn đá nhỏ trên tảng đá lớn, hi vọng có thể mài ra một mặt sắc bén. Như vậy lần sau cô muốn làm gì cũng không cần làm phiền Địch Á rồi. Cô còn để lại một ít xương động vật có hình dạng lớn nhỏ khác nhau, chúng có thể được mài thành đao, còn những khúc xương xinh xắn mượt mà thì có thể làm nút áo, về sau cô làm quần áo thì sẽ càng thuận lợi hơn.

Dĩ nhiên việc mài đao xương đối với Trác Ngọc mà nói chính là một việc không hề dễ dàng. Trên đại lục này xương cốt động vật dường như đặc biệt cứng rắn.

Khi Địch Á không có chuyện gì làm thì sẽ giúp cô mài, nhưng hắn chỉ cho rằng Trác Ngọc muốn chơi. Dù sao móng tay hắn cũng rất sắc bén có thể thỏa mãn những thứ mà cô cần hàng ngày. Chỉ là Trác Ngọc muốn chơi thì hắn cũng sẽ chơi cùng cô một lúc. Dù sao đi nữa hắn cũng sẽ không bỏ qua bất kỳ cơ hội có thể thân cận cùng Trác Ngọc. Nhưng khi hắn mài xong đao xương thì không thể cười được nữa.

Đao xương mài xong vô cùng sắc bén, Trác Ngọc có thể dùng nó cắt thịt nướng thành từng miếng nhỏ, rất dễ dàng ăn cơm. Như vậy, về sau ăn cơm cô cũng không cần phiền Địch Á nữa.

Địch Á thì lại cho rằng đều do mình nên Trác Ngọc mới không thân cận hắn nữa. Hắn thường dùng ánh mắt phẫn hận nhìn chằm chằm đao xương. Chỉ là Trác Ngọc đang đắm chìm trong vui sướng với phát minh của mình nên căn bản không chú ý đến hành vi này của hắn.

Cô còn thử dùng mảnh dây mây để dệt thành chiếu. Đầu tiên dùng dây mây thô to làm thành một hình chữ nhật, sau đó sẽ dùng dây mây mảnh nhỏ bắt đầu dệt. Vừa bắt đầu cô cho rằng dệt chiếu là việc cực kỳ dễ dàng, vì trước kia khi còn ở nhà bà ngoại dưới quê cô đã thấy qua. Nhưng đến khi chính cô dệt mới phát hiện việc này tương đối phức tạp, vì vậy cô liền lôi kéo Địch Á tới giúp cô.

“A, anh đang làm gì? Tôi gọi anh tới để kéo thẳng gốc dây mây này, sao anh luôn gây phiền toái chứ?”

Mỗi lúc như vậy Trác Ngọc sẽ cực kỳ tức giận gào thét với Địch Á. Nhưng cho dù cô gào thét cũng vô ích, chính bản thân cô cũng chỉ biết một nửa thì sao cố thể dạy tốt Địch Á đây?

Câu nói như vậy không biết Trác Ngọc đã nói bao nhiêu lần. Mỗi lần thấy cô hét lên, Địch Á cũng rất biết điều không nói lời nào, cũng không có hành động gì. Chờ đến khi Trác Ngọc hét xong thì lại khiêm tốn thỉnh giáo Trác Ngọc.

Cha hắn đã nói, giống cái nổi giận không nên chọc, nói nhiều sai nhiều, tốt nhất im lặng, khiêm tốn thụ giáo.

Đợi đến khi Trác Ngọc phát hỏa xong lại tiếp tục dệt chiếu cùng Địch Á, cuối cùng thì cũng đã có thành quả đầu tiên, nhưng vẫn cực kỳ lỏng lẻo, vì vậy lại tốn thêm một ít thời gian nữa để sửa lại mới vừa lòng.

Chiếu dệt xong nằm trên đó thật lạnh thật thoải mái, Trác Ngọc cảm thấy sử dụng vào mùa nóng là rất thích hợp. Nhưng vừa qua mấy ngày Trác Ngọc lại thấy mất hứng, bởi vì lá trên những dây mây kia dần dần héo đi khiến cho chiếc chiếu không khác cành lá rách nát là bao. Sau khi lấy đi những chiếc lá héo thì cái chiếu cũng không thể nào dùng để ngủ được nữa.

Trác Ngọc cảm thấy rất mất mát, cô cảm thấy mình đã phí mất mấy ngày để làm ra một đồ vật vô dụng, cuối cùng Địch Á lại phải an ủi cô.

“Không việc gì, không có lá cây cũng rất tốt, trải da thú ở phía trên lúc ngủ sẽ thoải mái hơn so với để dưới đất. Không tin sao? Ngọc nhi nàng nhìn thử xem.”

Địch Á ngồi lên chiếc chiếu đã được trải da thú, Trác Ngọc cảm thấy như vậy cũng rất tốt, vì vật lập tức quyết định làm thêm mấy cái chiếu, trải nhiều da thú một chút, như vậy về sau cô hoàn toàn có thể thoát khỏi cảnh nằm dưới đất rồi, như vậy cũng sẽ không bị đau lưng nữa.

Rất nhiều ngày sau, Địch Á thấy Trác Ngọc điên cuồng thu thập dây mây dệt chiếu, trên tay cũng có rất nhiều vết thương thật nhỏ, còn thường xuyên chảy máu. Hắn khuyên nhiều lần nhưng Trác Ngọc vẫn làm không ngừng nghỉ.

Địch Á đau lòng cho giống cái của mình chỉ có thể vừa ở một bên thầm mắng mình lắm mồm vừa giúp Trác Ngọc dệt chiếu.

Nhưng vào ban đêm, khi Trác Ngọc nằm trên da thú trải trên chiếu không hề trằn trọc trở mình ngủ say sưa, Địch Á mới phát hiện cái chiếu này hóa ra là đồ tốt.

Dệt xong chiếu Trác Ngọc rất nhanh phát hiện dây mây còn có công dụng khác, đó là có thể dùng dây mây để dệt thành lưới bắt cá. Khi còn bé, Trác Ngọc ở nhà bà ngoại ở dưới quê đã từng xem cậu mình làm lưới bắt cá, dùng rất tốt. Hiện tại cô buộc những nhánh cây tương đối lớn thành mắt cá hình tam giác, sau đó lấy thêm những dây mây khác dệt thêm. Rất nhanh cô đã dệt xong một cái túi lưới, một cái lưới bắt cá đơn sơ đã hoàn thành.

Cô làm thí nghiệm ở trong một dòng suối vậy mà lại bắt được vài con cá. Bữa ăn tối đương nhiên là cá nướng rồi, chỉ là Trác Ngọc cũng không ăn cá nướng một mình, cô cũng chia cho Địch Á, dù sao Địch Á cũng giúp cô làm ra lưới cá.

Cá nướng rất nhanh sẽ xong, mặc dù không có gia vị gì, nhưng đối với Trác Ngọc đã ăn thịt nướng trong một thời gian dài mà nói, quả thực là mỹ vị. Nhìn qua Địch Á, cô biết lần này mình đã làm đúng.

Vào lúc cá nướng chưa chín, Địch Á ngây ngô nhìn con cá trên đống lửa nói: “Ta chưa bao giờ nghĩ tới cái gọi là cá gì đó còn có thể ăn được, dường như rất ngon. Ngọc nhi, nàng thật thông minh.”

Cá nướng vừa chín, Địch Á không kịp chờ cầm một con lên cắn. Nhưng không ngờ nóng đến mức môi cũng bị bỏng, chỉ đành phải “phù phù” không ngừng thổi để cho cá nướng nguội nhanh một chút.

Trác Ngọc ở một bên thấy vậy, không khỏi cười mắng: “Đáng đời, ai bảo anh vội vàng như vậy.”

“Ha ha” Địch Á cười hai tiếng: “Ta nếm thử mùi vị một chút, nếu con cá này không có vấn đề gì thì nàng có thể ăn.”

Dư âm trời chiều chiếu sáng lên trên người hai người, gió đêm nhẹ nhàng thổi qua, đống lửa chiếu sáng gương mặt của Địch Á khiến Trác Ngọc không tự chủ khẽ rung động.

- Hết chương 9 -
Bình Luận (0)
Comment