Nữ Cầm Đồ Của Ác Hoàng Tử

Chương 15

Dường như đã có mấy đời.

Hao tổn tâm cơ tìm được nàng rồi, lần đầu tiên ôm nàng trong ngực, cảm giác hai thân hình phù hợp như thế, giống như là lễ vật trời ban cho.

Nàng luôn luôn nằm thấy ác mộng, hắn trên giường nhìn thấy vô cùng đau lòng vậy…… Sử dụng chút thủ đoạn buộc nàng trèo lên giường mình, còn muốn ra một biện pháp ép buộc nàng, làm cho nàng mệt đến mức không rảnh để thấy ác mộng!

Chăm chú nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn đang ngủ say, mày khẽ nhướng.

Ha ha, hắn quả nhiên đủ đáng giận, ngay cả ác mộng đều cũng phải xếp hàng chịu thua hắn.

***************

Năm ngày sau.

Nguyễn Chân Chân ngồi trong phòng khách của y quán Nguyệt gia, trợn mắt há hốc mồm mà xem cô chủ khách sạn, Hoa đạo sĩ cùng lúm đồng tiền muội nâng giá y tinh xảo cùng mũ phượng xuất hiện ở trước mặt mình.

“Ta nói, còn thất thần ngẩn người làm gì? Thét chói tai té xỉu hoặc là cảm động đến rơi lệ đi chứ, dù sao cũng phải có chút tỏ vẻ ra đi!” Cô chủ khách sạn mỉm cười, rạng rỡ.

“Đây là cái gì?” Nàng lắp bắp hỏi.

“Giá y của ngươi a, tân nương tử!” Hoa đạo sĩ thay nàng thét chói tai, “Trời ơi! Rất đẹp, khi ta lập gia đình cũng muốn làm một bộ như thế này!”

“Ai là tân nương tử?” Nàng vẫn thoáng như trong mộng.

“Còn có thể là ai? Đương nhiên là ngươi nha!” Hoa đạo sĩ ngạc nhiên nói: “Ngươi không biết ngươi hôm nay xuất giá sao?”

Xuất giá? Nàng? Nguyễn Chân Chân lại trợn mắt há hốc mồm một trận.

“Nguyễn cô nương, mau thay giá y, ta ấn số theo số đo của cô nương để may đó, nhất định vừa người.” Lúm đồng tiền muội hiếm khi bỏ xuống chủ nhân ốm yếu tự mình chạy lần này, vì muốn đích thân đưa bộ giá y này.

“Các ngươi là không phải lầm người chứ?” Nguyên Dắng làm sao có thể cưới nàng, nàng chỉ là một người không danh không phận…… Không, ở trong lòng người dân toàn trấn này, cầm phẩm như nàng dù cho làm thiếp hay làm nha đầu, quyền sở hữu đã sớm thuộc về Nguyên Dắng hắn, làm gì đáng giá để hắn phô trương rầm rộ như vậy?

“Không có tính sai, Nguyễn cô nương, hôm nay thực thật là ngày vui của cô nương cùng Nguyên công tử.” Lúm đồng tiền muội cười mỉm, bàn tay mềm run lên, đem giá y chuẩn bị tốt trải ra, nhất thời, trong phòng lấp lánh đủ mọi sắc màu làm cho người ta nhìn đến mờ cả mắt.

Đó là một bộ giá y tơ lụa đỏ thẫm, thêu mẫu đơn phú quý đẹp đẽ quý giá, trên vạt áo còn được viền bằng tơ vàng chỉ bạc, còn có một váy phượng bách diệp xuyên hoa nữa.

Thật đẹp Nguyễn Chân Chân cứ nhìn mãi, nhưng thứ xịn đẹp này sao có thể là của nàng? Nàng chật vật muốn chạy trốn.

“Nguyên Dắng kia tiểu tử nếu bận việc nhiều ngày thế này, là vì hôm nay, ngươi không lên kiệu, hắn ở trước mặt tân khách sẽ rất mất mặt nga!” Cô chủ khách sạn tóm lấy Nguyễn Chân Chân đang muốn né ra, nhìn Hoa đạo sĩ kêu to: “Đừng nhiều lời, một lát nữa kiệu hoa sẽ tới, mau tới hỗ trợ!” Không để ý Nguyễn Chân Chân cự tuyệt, hai người trực tiếp lột hết quần áo trên người nàng.

“Dừng tay……”

“Ai nha, ngoan ngoãn đi đừng giãy dụa nữa , ngươi trốn không thoát khỏi lòng bàn tay của hai chúng ta đâu!”

“Không cần…… A!”

“Hắc hắc hắc, ngươi phải theo thôi!” Trong phòng truyền đến từng trận thét chói tai thất kinh, kinh hô cùng với tiếng cười gian trá đạt được, người không biết khi nghe thấy, chắc chắn sẽ cho rằng bên trong đang tiến hành hoạt động bá vương ngạnh thượng cung.

Thời gian khoảng một chén trà nhỏ sau, Nguyễn Chân Chân cuối cùng thay tân trang, hai vị “Nữ bá vương” Cũng mệt mỏi nằm ườn ra ghết thở hổn hển

“Ta nói, ngày đại hỉ ngươi cũng tức giận sao?” Nữ chủ nhân khách sạn chủ tóc tai bù xù nhìn tân nương tử từ trong gương, chậc chậc có tiếng cứ mãi lắc đầu.

“Thật sự là quá mức mà, mạnh mẽ như vậy, Nguyên công tử sao có thể chịu nổi chứ?” Hoa đạo sĩ lột quần áo người ta, quần áo của mình cũng không thể may mắn thoát khỏi gặp nạn, nhăn nhiều nếp nhăn loạn thành một đoàn, tay áo bị rách bươm rất giống như người vừa bị người ta phi lễ.

“Thực xin lỗi……” Ngồi ngay ngắn ở trước gương đồng, cuối cùng an tĩnh lại, để cho lúm đồng tiền muội giúp mình trang điểm, Nguyễn Chân Chân nhìn thấy bộ dáng hai người lúc này, vạn phần hổ thẹn thật có lỗi: “Ta…… Ta không phải cố ý……”

Làm sao biết được khí lực hai nữ nhân này lớn như vậy, giống như nữ vương trên sơn trại, đột ngột phóng lên lột quần áo của nàng. Tuy rằng công phu Hoa đạo sĩ kia giống như mèo ba chân, nhưng công phu bà chủ thì tuyệt đối trên mình, lập tức ba nữ nhân trên mặt đất quấn lấy nhau thành một đoàn, cô chủ khách sạn bất đắc dĩ ra tay chế phục nàng, áp nàng đến bàn trang điểm.

“Hi! Hay là Nguyên công tử người ta chính là thích dáng vẻ mạnh mẽ này của ngươi?” Hoa đạo sĩ hướng Nguyễn Chân Chân nháy mắt gian trá

: “Không phải hắn là trời sinh đê tiện, thích bị ngươi ngược đãi? Chứ”

“Ta nói……” Bà chủ trêu ghẹo nói; “Chuyện phòng the của tân nương người ta, ngươi cũng muốn hỏi thăm a!”

Nhìn đến ngay cả lúm đồng tiền muội cũng không khỏi đỏ mặt hé miệng cười, Nguyễn Chân Chân mới hiểu được hai người này đang nói cái gì, khuôn mặt nhất thời nóng lên, càng phát ra vẻ kiều diễm bức người.

“Được rồi, nhìn xem thử có thích hay không?” Lúm đồng tiền muội khéo tay giúp nàng chải lại mái tóc, cẩn thận đội mũ phượng đẹp không sao tả xiết, lại ở vành tai treo lên hai khuyên tai hồng bảo thạch sáng lấp lánh, mới dừng tay.

Kinh ngạc nhìn chăm chú vào giai nhân trong gương đồng, Nguyễn Chân Chân không thể tin hai mắt của mình.

Ai vậy? Toàn thân mặc bộ giá y đỏ thẩm lấy tơ vàng dệt thành; Ai vậy? Trên khuôn mặt tuyết trắng lộ vẻ ngượng ngùng cùng vui mừng; Ai vậy? Môi mắt đều ẩn chứa chờ đợi cùng chờ đợi……

Nàng kinh ngạc xem, nghĩ…… Nếu tân nương xinh đẹp này thật sự là nàng, vậy nàng đang đợi ai?

Nguyên Dắng sao? Nàng chờ là tên tiểu tử xấu xa không đứng đắn kia sao? Đúng vậy, là hắn, chỉ có hắn, tuy rằng hắn chỉ cưới nàng làm thiếp mà thôi, nhưng hắn lại dựa theo tât cả những lễ nghi quy củ, vì nàng làm một tiệc mừng, vì nàng làm một bộ giá y, như thế dã đủ rồi, nàng luôn luôn không đòi hỏi nhiều, mà điều hắn làm, đã rất đủ rất đủ.

Khi khăn trùm đầu đỏ thẩm che xuống, Nguyễn Chân Chân vụng trộm, vừa cảm động vui sướng, rơi lệ……

☆☆☆

Phòng hoa chúc, là một không gian đỏ rực rỡ vui vẻ mông lung hồng hồng, đỏ giống như hoa lựu trên núi, lại giống ánh nắng chiều nơi chân trời.

Vẫn như cũ là hậu viện của Nguyên gia, vẫn như cũ là phòng ngủ của Nguyên Dắng địa phương mà Nguyễn Chân Chân ở đã lâu.

Nhưng bàn trang điểm đang bày đôi long phượng nến hoa văn mạ vàng, trên giường sa trướng cũng đổi thành màu đỏ, trướng mành lấy ngọc bích nhẹ nhàng khép trụ, lấy dây vàng lết lại, còn có trên bàn có đủ thứ thức ăn, quả táo, lạc, long nhãn cùng rất nhiều hoa quả khác, cùng một bầu rượu……

Trong phòng mỗi một món đồ dùng đều rất khác với ngày thường, tất cả đều được thay mới biểu hiện rõ không khí vui mừng cùng long trọng

Nguyễn Chân Chân mặc giá y, đầu đội mũ phượng trùm khăn hỉ, đang lẳng lặng ngồi ở bên giường.

Ba canh giờ trước, Nguyên Dắng cưỡi con ngựa cao to, dẫn đội ngũ đón dâu thật dài đến y quán Nguyệt gia đón nàng vào cửa.

Gần như mọi người toàn trấn đều vọt tới Nguyên ký hiệu cầm đồ, tiếng nói tiếng cười, pháo nổ vang dội.

Khi Nguyên Dắng mang theo nàng, tay nắm hồng trù mang vãn thành đồng tâm kết đi từng bước một vào hậu trạch, nàng nghe được một đám thanh âm quen thuộc.

“Chậc chậc, hôm nay cuối cùng cũng được như tâm nguyện, xem mặt hắn ta kìa, cười rực rỡ hơn hoa nữa……” Là thanh âm Kinh thợ săn.

“Không đúng sao? Tính tới tính lui cũng may là nhờ vào những người như chúng ta, không biết lúc này Nguyên đại công tử nên cảm tạ chúng ta thế nào……” Còn có nông phu Tiểu Cù.

“Cảm tạ? Mọi người tỉnh mộng đi! Nếu người ta thật tình cảm tạ chúng ta, đã không cưỡng bức chúng ta tặng lễ vật, ai, thật sự là đã nghèo lại còn mắc cái eo, họa vô đơn chí a!” Khúc trướng phòng đang dùng một loại ngữ khí ôn hoà cảm thán tình trạng nhà mình.

“Uy! Chờ ta bái đường xong các người mới lầm bầm tính nợ được không?” Nàng lại nghe thấy thanh âm tức giận của Nguyên Dắng, nhưng trong giọng nói kia, lại loáng thoáng lộ ra mỉm cười cùng thỏa mãn.

“Đi, đương nhiên đi! Bất quá bái đường xong phải vội vàng động phòng đúng không, rảnh chỗ nào? Không bằng đợi đến đầy tháng của con ngài rồi mới tính, ngài cảm thấy chủ ý này thế nào?” Thanh âm của Hoàng Phủ tiên sinh vang lên theo.

“Vẫn là tiên sinh biết đúng mực, không giống mấy tên không có mắt nhìn này……” Nắm tay tân nương tử chuẩn bị bái đường Nguyên Dắng còn có thời gian rỗi cùng bọn họ cãi nhau.

“Tiểu tử chết tiệt không lương tâm này!” Bọn họ thét to trong tiếng người chủ trì đã lên tiếng bái đường, ở tiếng reo hò, cùng vỗ tay vang như sấm dậy , trong tiếng chúc phúc“Sớm sinh quý tử” bị vây quanh vào động phòng.

☆☆☆

Màn đêm buông phủ, trong phòng thực an tĩnh, chỉ có một mình nàng, Nguyên Dắng còn ở phía trước bồi rượu.

Những người vốn dĩ dự tính nháo động phòng, nhưng sau khi nghe nói nông phu Tiểu Cù đang ra sức ăn hai mươi lăm cái bánh bao, lập tức như ong vỡ tổ chạy đến đằng trước xem náo nhiệt, chỉ còn lại có một mình nàng, đành phải ngồi, bất an ngồi.

Từ đầu tới đuôi, nàng đều thực khẩn trương, thân thể của nàng đang phát run, đầu óc của nàng thực hỗn loạn, không hiểu Nguyên Dắng cùng mọi người đối thoại. Lòng của nàng cũng bất ổn ,một khắc khó có thể bình tĩnh trở lại.

Bởi vì nàng sợ, sợ đây là một giấc mộng, một giấc mộng tuyệt đẹp, tỉnh mộng, tất cả mọi thứ đẹp đẽ này sẽ kết thúc.

Mà nếu quả thực chính là một giấc mộng, vậy hãy để nó lưu lại thật lâu, thật lâu đi! Để cho nàng có thể giống như những nữ tử bình thường khác trên thế gian này, được cũng nam nhân mà mình yêu thích bái đường thành thân, vui mừng thừa nhận hắn là phu quân của nàng, se tơ kết tóc, đồng cam cộng khổ, làm một đôi vợ chồng hạnh phúc bình thường. Chẳng sợ giấc mộng này tỉnh, cũng sẽ lưu lại thật lâu, thật sâu trong tận đáy lòng nàng, mỗi khi nhớ lại, trái tim lạnh lẽo kia sẽ giống như được tắm trong ánh mặt trời ấm áp……

Đang miên man suy nghĩ, cửa phòng mở, có người tiến vào, lại trở tay đóng cửa.

Bước chân không được vững lắm, nhưng vẫn cứ thực nhanh chóng tiêu sái lại đây đứng ở bên giường, nhẹ nhàng mà vén khăn voan của nàng.

Nguyễn Chân Chân kích động ngẩng đầu, khi chạm vào ánh mắt nóng ấm nồng nhiệt kia, khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ bừng.

Mà Nguyên Dắng nhìn không chuyển mắt, nhìn chằm chằm giai nhân trước mặt, trong mắt bày biện ra là một khuôn mặt xinh đẹp tuyệt luân, làn da tuyết trắng tinh tế, đôi mi thanh tú, môi anh đào……

Hắn nhếch môi vui vẻ cười rộ lên, bàn tay to giúp nàng tháo chiếc mũ phượng nặng nề xuống, lại thuận thế xoa xoa tinh tế khuôn mặt, thân mình cũng nghiêng về hướng nàng, trán tựa vào trán nàng, khẽ thì thầm: “Chân Chân…… Nàng rốt cục đã thành tân nương tử của ta sao……”

Nàng hoài nghi hắn uống say, nhanh chóng đứng dậy đỡ lấy hắn, “Chàng say sao?” Nàng thẹn thùng hỏi.

“Không sao, may là nhờ Tiểu Cù lấy hành động ngây thơ ăn bánh bao điên cuồng dẫn chú ý của mấy tên kia rời đi, nếu không tướng công của nàng hôm nay không chờ kịp cùng nàng đi chu công chi lễ mất rồi…… Ách……” Hắn nấc cục một cái, mới tiếp tục nói: “Phải chết……”

“Đừng nói bậy, mau ngồi xuống.” Nàng thẹn thùng đứng lên muốn đỡ hắn ngồi vào mép giường.

“Không được, chúng ta còn phải uống chén rượu giao bôi, nghi lễ cuối cùng …… Không thể bỏ qua.” Hắn ngưng thần nhìn chăm chú vào nàng cười nói: “Uống vào rồi đã là vợ chồng, biết không?”

“Vâng.” Nàng cúi cổ trắng, càng thẹn thùng, hắn nắm lấy bàn tay nhỏ bé của nàng, kéo nàng đi đến trước bàn tròn giữa phòng, rót hai chén rượu đầy, sau đó cánh tay giao triền, uống một nửa, trao đổi chén, lại đem chén còn thừa uống cạn.

“Hắc hắc, đã xong.” Hắn cười, mắt cong cong, “Nhớ kỹ a, về sau phải gọi ta là tướng công.”

“Nga……”

“Nga cái gì nga, mau gọi một tiếng cho tướng công nghe thử.” Hắn tựa vào thật sát.

“……” Nàng há mồm, rồi lại ngậm miệng.

“Uy, sao lại học mấy con cá hớp nước thế?” Hắn không vừa ý.

Vậy mà hắn cũng nghĩ ra! Nguyễn Chân Chân bị trêu cười ra tiếng.

“Ai nha, nương tử nhà ta khi cười rộ lên thật đẹp mắt.” Hắn sợ hãi than, biểu cảm đặc biệt khoa trương.

Nàng trừng mắt nhìn hắn liếc mắt một cái, thu lại nụ cười: “Ta hỏi một câu được không?”

“Được!” Hắn cười ha hả : “Có phải muốn hỏi ta vì sao lại long trọng cưới nàng như vậy hay không?”

“Đúng vậy, không phải ta đã sớm đáp ứng…… Làm thiếp cho ngươi sao? Vì sao……” Nàng chần chờ hỏi: “Còn muốn làm thành thế này?” Cưới một người thiếp thôi, có cần gióng trống khua chiêng như vậy sao?

“Ngốc! Thế mà cũng không hiểu?” Hắn dùng tay búng vào trán nàng.

“Vậy chàng nói đi.” Hắn luôn mắng nàng ngốc, Nguyễn Chân Chân đã quen mất rồi, cũng không tức giận mà là đuổi theo hỏi.

“Bởi vì không làm thành thế này, sẽ không thu được tiền biếu nha!” Hắn dang tay ra, ra vẻ như đương nhiên.

“Chỉ như vậy?” Nàng trừng lớn mắt, vì tiền biếu mới cưới nàng? Lý do này có phải quá nhỏ bé hay không?

“Nếu không thì sao?” Hắn hỏi lại nàng: “Nàng cảm thấy ta vì sao nhỉ?”

Đúng vậy, nàng cảm thấy thế nào? Chẳng lẽ hắn cưới nàng là vì thích nàng yêu nàng? Hay là bởi vì nàng có bối cảnh có hậu đài?

Nàng ở trong Hầu phủ xem hư tình giả ý nhiều rồi, nhưng nói ngược lại, có người đối với ngươi hư tình giả ý, đó cũng phải do ngươi có giá trị đổi lấy gì đó. Mà nàng cái gì đều không có, cho dù chết, cũng là một cô hồn dã quỷ, hiện thời hắn cũng đã cưới nàng, nàng còn kỳ vọng hắn như thế nào?

Nghĩ đến đây, tân nương tử giống như bong bóng xì hết hơi, ở mặt ngoài trấn định tự nhiên, nhưng đáy mắt không còn có thần thái như vừa rồi.

“Kêu tướng công nhanh chút nào, ta muốn nghe!” Một đôi tay bắt đầu có ý đồ xấu , sờ sờ nơi này, xoa xoa nơi đó, đối với đường cong toàn thân cao thấp của nàng có chút ý tứ “Yêu thích không buông tay”.

“Dạ, tướng công.” Nàng nhận mệnh khẽ gọi một tiếng.

“Ngoan như vậy?” Nguyên Dắng hồ nghi ngẩng đầu, tay cũng không ngừng đem nàng ôm lên giường, “Tức giận?”

“Không có.” Nàng đờ đẫn trả lời.

“Thực sự không có?” Hắn mới không tin, trong mắt có bí hiểm, cũng có bởi vì thân thể hoàn mỹ của nàng dẫn phát dục vọng cháy lên ngọn lửa.

“Thưa, tướng công, ta không tức giận.” Nàng không tức giận, chỉ là tâm như tro tàn.

Vốn dĩ không nên thích, vốn dĩ sẽ không nên tham lam vui thích nhất thời, hiện thời nàng có thể trách ai?

“Đừng như vậy mà, cùng lắm thì ta đem tiền biếu chia cho nàng một nửa, người một nhà không nên xa cách như vậy?” Hắn nằm ở trên người nàng, lấy cánh tay phải chống đỡ lực toàn thân, ung dung nhìn nàng chằm chằm, đột nhiên nhướng mày cười: “À, đem tay trái cho ta.”
Bình Luận (0)
Comment