Nữ Cầm Đồ Của Ác Hoàng Tử

Chương 8

Bị kích động từ ngự thư phòng chạy đến, hắn một đường phi nước đại, tháo hết mũ mão cân đai, ném luôn áo cẩm bào màu vàng thêu phi long......

Hắn vội vàng đi làm tiểu thái giám của hắn, tìm lỗ tai nhỏ của hắn chơi đùa.

Cuối cùng ở một góc tường trong cung tìm được nàng, tuấn mâu rùng mình, hàn ý dâng trào

Trên khuôn mặt nhỏ nhắn trắng như tuyết kia lại bị thương, trên cánh tay cũng là những vế thương vô số kể.

Chết tiệt Tín Dương Hầu lại ngược đãi nàng! Hừ, một ngày nào đó, hắn sẽ giúp nàng đòi lại món nợ này!

*****************

Toàn bộ buổi chiều, Nguyễn Chân Chân ở hậu trạch của Nguyên ký hiệu cầm đồ bận rộn không ngừng, cho dù ở trong lòng mắng Nguyên Dắng vô số lần, chuyện nàng nên làm, chuyện nàng đã hứa , nàng cũng không từ chối, vấn đề là vị Nguyên đại công tử này, thực không phải là khó hầu hạ bình thường!

“Chân Chân, đầu ta đau quá, mau tới giúp ta xoa xoa.”

“Chân Chân, ta đã đói bụng, muốn ăn đậu hoàng tô cùng bánh mứt táo.”

“Chân Chân, ta rất buồn nga, ngươi kể chuyện cười cho ta nghe đi.”

“Chân Chân......” Những câu nói như thế này mãi đến nữa đêm mới tạm gián đoạn.

“Còn thất thần làm gì thế? Mau cởi quần áo.”

“A?” Nguyễn Chân Chân buông quần áo vừa sửa sang lại sạch sẽ, quay đầu nghi hoặc nhìn Nguyên Dắng, người nào đó đang uống canh tổ yến, tựa vào đầu giường, động cũng lười động.

Thì ra vừa rồi hắn là kêu nàng cởi quần áo? Mà không phải kêu nàng giúp hắn cởi quần áo? Nhưng muốn nước tắm không phải là hắn sao?

“Ai, thực ngốc, gọi ngươi cởi quần áo tắm rửa, nước cũng đã chuẩn bị tốt cho ngươi, còn ngơ ngác làm gì?” Hắn buông chén thuốc, đối với sự trì độn của nàng cười nhẹ.

“Cho ta?” Nhìn thùng nước tắm nóng hôi hổi đặt sau bức bình phong“Hoa khai phú quý” kia, nhất thời nàng có chút không tin.

“Vô nghĩa, không cho ngươi thì cho ai, tắm nhanh một chút, ta thích nữ nhân sạch sẽ nga.” Ái muội trong lời nói của hắn làm cho Nguyễn Chân Chân đỏ mặt.

Nàng không phải thiếu nữ tỉnh tỉnh mê mê không biết, cũng không phải chưa thấy qua nam nhân cùng nữ nhân ở cùng nhau sau sẽ phát sinh sự tình gì, nhưng nàng lại không rõ ràng hiện tại rốt cuộc là muốn giết hắn, hay là muốn cùng hắn đồng quy vu tận.

Chuyện tới bây giờ, nàng bị nhốt ở trong này, đánh thì không đánh lại được, trốn lại trốn không thoát, chết lại cũng không chết được, loại tình cảnh này thật đúng là làm cho người ta muốn khóc cũng khóc không được.

Cắn răng một cái, Nguyễn Chân Chân bước nhanh đi đến sau bình phong, thả mái tóc xuống, nháy mắt, một mái tóc đen như mây xõa tung xuống.

Nàng cúi cổ trắng, thân mình cứng ngắc, cấp tốc rút đi quần áo trên người, giây tiếp theo, đùi đẹp thon dài sải bước tới thùng tắm, nàng đưa lưng về phía bình phong, không chút do dự đem đường cong linh lung thân thể ẩn vào dưới nước, hai gò má như lửa thiêu.

Như ẩn như hiện, bình phong không ngăn được bộ dáng xinh đẹp của nàng, đột nhiên cướp đi hơi thở của nam tử. Dáng vẻ mê hồn lạc phách, thân thể tinh tế xinh đẹp thướt tha, làm hắn không thể dời đi ánh mắt.

Thật sự là thất sách thật to mà, sớm biết như thế hắn đã đem bình phong chuyển đi rồi, che ở nơi này thật sự là chướng mắt, mông mông lung lông sao có thể nhìn được rõ ràng? Nguyên Dắng lập tức bóp cổ tay không thôi.

“Hắc, nói cho ngươi nga, ta có thể nhìn thấy đó ! Hình như cũng khá xinh, có vài phần tư sắc, công tử thực vừa lòng!” Nói xong, hắn còn làm vẻ lưu manh huýt sáo.

Nàng giữ yên lặng không để ý tới hắn, nhiều ngày gian khổ bôn ba, chỉ có dòng sông, hay những con suối nhỏ để cho nàng thanh lý đơn giản. Hôm qua cũng chỉ cận là thoáng rửa mặt chải đầu sau đó thay đổi bộ xiêm y, giống như hiện tại không chỉ có ngâm nước ấm tắm, còn có thể dùng gội đầu , chuyện này đối nàng mà nói, quả thực là hạnh phúc không thể tưởng tượng được.

Hạnh phúc? Không, nàng chẳng qua chỉ là một người đáng thương không thoát khỏi được vận mệnh thôi, vì sống sót, kéo dài hơi tàn......

Phòng trong, ngoài phòng một mảnh yên tĩnh, chỉ trừ bỏ nhẹ nhàng tiếng nước hắt cùng hai hơi thở một nặng một nhẹ.

“Tắm xong chưa?” Tính nhẫn nại hiển nhiên rất kém cỏi chủ nhân lại muốn bắt đầu không kiên nhẫn.

“Ta...... Không có quần áo mặc.” Không xong rồi, mình đã quên lấy quần áo lại đây, nàng chết cũng không muốn trần trụi chạy ra ngoài để tên chủ nhân hạ lưu kia thừa cơ hội.

“Ta đưa cho ngươi.” Động cũng lười động, nhưng hắn lúc này thật ra thực chịu khó dự tính xuống giường, đơn giản là muốn càng gần gũi thưởng thức mỹ nhân xuất dục đồ. (cảnh mỹ nhân vừa mới tắm xong)

“Không cần!” Nguyễn Chân Chân mạnh mẽ hét lên một tiếng.

“Vậy làm sao bây giờ?” Hắn ngồi ở bên giường cười hắc hắc không ngừng, cười đến mức lông tơ trên lưng nàng thẳng dựng đứng.

“Ngươi quăng lại đây cho ta là được.” Nàng suy nghĩ một chút, không còn cách nào, chỉ phải đứng dậy dựa vào bình phong che, lộ ra mặt và cánh tay tuyết trắng.

Tuy rằng chỉ lộ ra mặt cùng cánh tay, nhưng bởi vì mái tóc vừa mới gội xong, sợi tóc đen như mực không thể che đầu vai trắng như tuyết, theo đường cong phập phồng khéo đưa đẩy, thậm chí có thể khiến người liên tưởng đến bộ ngực sữa to thẳng như ẩn như hiện...... Vài sợi tóc đen dính ở gáy cùng trên má phấn, càng làm cho cả người thoạt nhìn có vẻ diễm lệ hồn nhiên và lười nhác, quả nhiên là mặt giống như hoa đào, vô cùng mị hoặc.

Nhìn đôi môi phấn hồng kiều diễm ướt át bị nàng cắn chặt, toàn bộ buổi chiều trêu ghẹo không ngừng, ép buộc, trêu đùa nàng, Nguyên Dắng phá lệ không nói năng lỗ mãng, túm lấy bộ y phục nam bên cạnh giường đi về hướng nàng.

Nàng nhanh chóng đón lấy, tránh ở sau bình phong lau khô nước trên người sau đó mặc trung sam vào.

Bộ y phục này thập phần thoải mái, dài ngắn vừa mông, che giấu một chút cảnh xuân, Nguyễn Chân Chân lộ ra hai đùi ngọc trơn bóng thon dài, một đôi chân trần trụi đứng ở trên sàn, xấu hổ cúi mắt, trong lòng bất ổn.

“Xong chưa? Mau tới đây.” Hắn lớn tiếng phân phó.

Thân mình Nguyễn Chân Chân cứng đờ, nghe ngữ khí của hắn có thể tưởng tượng bộ dáng hắn gấp gáp, chẳng lẽ không chờ kịp muốn ở tối nay lăng nhục cầm phẩm như Nàng sao? Hắn không phải bị thương sao? Còn có tâm tình này? Có thể thấy được tất cả nam nhân trên đời này đều là xấu tính y như nhau. Nàng cười nhạt trong lòng, đè nén đầy ngập lửa giận, cố ý chậm rãi lau khô tóc, mới dưới ánh nhìn chăm chú của hắn đi đến bên giường.

“Lo sợ thẹn thùng gì chứ? Sớm hay muộn cũng sẽ cho ta xem sạch bách.” Hắn cười hắc hắc, nhìn nàng không chuyển mắt.

“Công tử muốn nghỉ tạm sao?” Nàng lãnh đạm kỳ lạ.

“Ừm.” Hắn gật đầu, nàng đang muốn đi ngả ra đất nghỉ, ai biết......

“Đi lên đây ngủ.” Hắn đưa tay vỗ vỗ giường.

Xem ra hôm nay trốn không thoát! Chẳng qua chỉ là một bộ thân xác thối tha thôi, nàng không cần!

Nàng trèo lên giường của hắn, tuy rằng vẻ mặt thủy chung bình thản không chút gợn sóng, nhưng tay chân run run vẫn cứ tiết lộ nội tâm khẩn trương.

“Ngươi ngủ bên trong.” Hắn ra hiệu, đôi mắt tỏa sáng không hề rời khỏi khuôn mặt xinh đẹp nhưng lạnh lùng của nàng.

Hừ, chẳng lẽ là sợ nàng chạy trốn? Nàng không nói một lời bò vào bên trong, chui vào chăn mỏng, thấy hắn bỏ đi lớp áo ngoài, nàng dứt khoát đóng mắt lại. Bên tai vẫn vang lên âm thanh quần áo cọ xát vào nhau càng rõ ràng khó phân rõ, tiếp theo hắn cũng chui vào trong chăn nằm đến bên người nàng, bàn tay to vòng qua, đem nàng ôm vào trong lòng mình.

Nguyễn Chân Chân biết hắn vẫn là không có khí lực gì, lúc này hơi thở vẫn bất bình ổn, không, có lẽ hơn phân nửa là vì hắn có lòng nhưng không đủ, nhưng không cần hoài nghi hắn quả thật bị nàng đả thương rất nặng.

“Ngươi sao thế?” Cái này mặc dù không lo lắng hắn sẽ nổi thú tính, nhưng thấy hắn thở hổn hển như vậy, nàng vẫn là không nhịn được hỏi.

“Đương nhiên là có sao rồi.” Hắn thở dài.

“Vậy có muốn gọi người lại đây xem ngươi hay không?” Nàng lập tức lo lắng đứng lên, vạn nhất hắn chết ở bên cạnh nàng, nàng là hiềm nghi lớn nhất, kết quả vẫn chỉ là còn đường chết.

“Không cần, có ngươi ở đây là đủ rồi.” Hắn đã vô cùng thõa mãn, nói một cách vô cùng tiếc nuối: “Đáng tiếc ta có thương trong người, hôm nay không thể đi chu công chi lễ với ngươi, ai!”

Phi! Nàng âm thầm phun một ngụm, thật muốn cho hắn một cái tát, tốt nhất có thể đem hắn đánh bay đến dưới giường, phun hai ngụm huyết sau đó hôn mê bất tỉnh, đỡ phải hắn ở bên tai nàng nói hươu nói vượn.

Nghĩ tới nghĩ lui, nàng nhiều lắm chỉ là thật sâu hít một hơi, cũng không nhúc nhích, tùy ý bàn tay to không quy cũ kia ăn bậy đậu hủ.

“Ai nha! Chân Chân, làn da ngươi không son phấn cũng mềm thế này hoạt nga!” Tên chủ nhân háo sắc đang sờ mặt nàng, tán thưởng đôi gò má trắng tinh tế của nàng.

“Không giống với các côn nương ở Xuân Hương Viện!”

“Xuân Hương Viện là chỗ nào?” Nàng không nhịn được hỏi.

“Kỹ viện Mã gia xa hoa nhất trấn nha, lần sau mang ngươi đi mở mang tầm mắt.” Phi! Nàng ở trong lòng lại phun một ngụm, mắng hắn hạ lưu, cũng mắng chính mình nói nhiều.

“Ai nha! Chân Chân, ngực của ngươi thật lớn, vừa mềm vừa tròn , giống như bánh bao của “An Ký trà lâu” !” Lại một tiếng tán thưởng.

“......” Trả lời của hắn là một trận không nói gì cùng “Kẽo kẹt kẽo kẹt” tốn hơi thừa lời.

“Ai nha! Chân Chân, thắt lưng của ngươi thật thon, cùng với thắt lưng thùng nước của Bất Tứ thật sự là khác nhau một trời một vực nha!”

Bệnh thần kinh! Lấy nàng so cùng lão bà hơn năm mươi tuổi, đương nhiên là nàng thắng rồi.

“Ai nha! Chân Chân......”

“Ngươi đã xong hay chưa? Sờ nữa, ta sẽ chém tay ngươi!” Nàng hung dữ cảnh cáo: “Có nghe hay không?”

“Hung dữ như vậy làm gì nha?” Hắn nhỏ giọng nhắc đi nhắc lại, che miệng của nàng, thần thần bí bí nói cho nàng: “Bất Tam, Bất Tứ ngay tại ngoài cửa sổ, ngươi ngoan ngoãn một chút, miễn cho bọn họ vào chặt tay ngươi trước......”

Không lầm chứ? Đây cũng không phải đêm động phòng hoa chúc, còn nghe trộm? Nguyễn Chân Chân dở khóc dở cười.

Hít sâu vài cái, nhịn xuống xúc động muốn thét chói tai, nhắm mắt lại, quyết định ngủ!

Mặc kệ! Suốt ngày hôm nay trải qua quá nhiều chuyện vượt quá xa tưởng tượng của nàng, mệt đến nàng còn không kịp tiêu hóa. Cho nên nàng rất nhanh liền ngủ, bởi vì ngủ thực say, nàng đương nhiên cũng không hề phát hiện, trong nháy mắt khi nàng rơi vào mộng đẹp, nam tử bên cạnh đối diện nàng đang giở trò đột nhiên thu tay.

Hắn dè dặt cẩn trọng đem nàng ôm vào trong lòng, đôi môi luôn luôn thích cười vững vàng in lên vầng trán trơn bóng của nàng.

Nhân hòa sự đều xa đang thục, có làm ngã môi mỏng

“Lỗ tai nhỏ......” Hắn phát ra một tiếng thở dài mỹ mãn, như là tìm được trân bảo quý giá đã mất đi nhiều ngày, không bao giờ muốn buông tay nữa.

Thật lâu sau, Nguyễn Chân Chân mới phát hiện trấn nhỏ này có bao nhiêu không đơn giản, ở mặt ngoài nhìn như gió êm sóng lặng, kỳ thực bên trong ẩn chứa vô số sóng ngầm, không người biết.

Khi nàng nhìn thấy thiên hạ đệ nhất sát thủ Tiêu Tàn Dạ không ai không biết không ai không hiểu, lại thực sự không có tiếng tăm gì vùi ở trong trấn giết heo, mới bừng tỉnh đại ngộ, theo như lời của bọn họ sở trường không chỉ nói ở bề ngoài.

Bởi vì Ô Long Trấn, không dưỡng người rảnh rỗi, nếu muốn ở trong này cư trú, chỉ có thể dựa vào chính mình.

Trừ bỏ người già yếu, không có ai quản quá nghiêm về việc họ có bản lãnh như thế nào, ngay cả những nữ nhân đều phải tự lực cánh sinh, nếu không thì gả cho một nam nhân giúp hắn sinh con trai con gái, đại khái đây cũng có thể miễn cưỡng xem là một sở trường đi!

Mà nàng, vô luận là giết người hay là giết heo, đều không thể so với Tiêu Tàn Dạ; Trồng trọt so ra kém Tiểu Cù; Săn thú, lạc hậu hơn nhiều lắm; Mà thêu hoa, lại không thể đánh đồng cùng Lục y cô nương. Hơn nữa lại không tinh thông xem bệnh, dạy học, tính toán sổ sách, bùa chú đợi chút...... Tuy rằng xào rau ở Như Ý khách sạn, đầu bếp Phú công công ăn ngon, nhưng cô chủ khách sạn người ta cố tình không cần nàng, khó trách nàng chỉ còn kết cục là đem bản thân mình đi cầm cố.

Trong nháy mắt, Nguyễn Chân Chân đã ở trong hiệu cầm đồ Nguyên gia Ô Long Trấn một tháng. Mấy ngày nay, Chân Chân nhất thiết cảm nhận được cái gì gọi là “Ta không biết xấu hổ, sẽ không cần mặt mũi, cho dù ngươi chỉ vào mũi mắng ta không biết xấu hổ, ta vẫn là không biết xấu hổ!” Những lời này quả thật thâm thúy vô cùng. Bởi vì chủ nhân, công tử, chủ nợ, của nàng, đương gia Nguyên ký hiệu cầm đồ Nguyên Dắng thật sự là rất ti bỉ hạ lưu không biết xấu hổ!

Nàng tận mắt nhìn thấy Nguyên Dắng đối đãi cư dân trong trấn như thế nào.

“Cầm hay không cầm?” Một mặt không có hảo ý, ngạo nghễ liếc hán tử nghèo túng đang ôm ấp một đôi thoạt nhìn hẳn là vũ khí gì đó, lại đối vật ấy vẫn cứ lưu luyến không rời.

“Nguyên công tử, đây là “Nhật nguyệt ô kim luân” gia tổ của ta truyền lại, ngài có thể nâng giá hay không......” Ý tứ thực hiểu được, Nguyên Dắng ra giá quá thấp.

“Không cầm thì đi, chậm trễ nửa ngày thời gian của bản công tử.” Nguyên Dắng cũng lười ép giá, bởi vì hôm nay hắn không có tinh thần, tâm tình cũng không tốt theo, mắt thấy hắn sẽ nổi giận đùng đùng phẩy tay áo bỏ đi.

“Ngài dừng bước, dừng bước! Ngàn vạn lần đừng nóng giận, ta, ta...... Rất vui được cầm!” Hán tử nghèo túng nhanh chóng gọi hắn lại, cắn răng một cái, lưu luyến không rời đem“Nhật nguyệt ô kim luân” giao ra.

“Bất Tam, đem mớ sắt vụn này ném vào trong kho hàng đi, Bất Tứ, dẫn hắn đi lấy bạc.”

Nguyên Dắng lại hướng trên giường thoải mái ngã nhào xuống, đại khái bởi vì này trận giả bệnh này giả cũng đã quá lâu, nên người ngủ đến có chút mờ mịt.

Nguyễn Chân Chân bởi vì câu nói của hắn mà trên tráng toát ra ba vạch hắc tuyến, có lầm hay không! Đây chính là “Nhật nguyệt ô kim luân” Nha! Đường đường là bảo vật của “Ngũ Thần môn Miêu Cương”, về phần nguyên nhân vì sao lại lưu lạc đến Ô Long Trấn thì không rõ, nhưng đại công tử hắn cư nhiên xưng là “Mớ sắt vụn”? Còn muốn ném vào kho hàng, quá đáng muốn giậm chân giận mà.
Bình Luận (0)
Comment