Nữ Cảnh Sát Thập Niên 80 Bá Đạo, Đội Trưởng Lạnh Lùng Tim Loạn Nhịp

Chương 16

Nụ cười của mẹ Sở càng thêm dịu dàng.

Đầu tiên bà hỏi về tình hình của An Noãn, lại hỏi về tình hình gia đình, thể hiện sự quan tâm của mình một cách vừa phải.

Mười phút sau đi vào vấn đề chính.

Mẹ Sở cũng không vòng vo, nói thẳng: “Tiểu An à, dì có vài lời muốn nói với cháu, lại sợ cháu sẽ hiểu lầm.”

“Cháu không hiểu lầm đâu ạ.” An Noãn nói: “Dì, dì có lời gì cứ nói đi ạ.”

“Vậy thì dì nói thẳng nhé.” Mẹ Sở nói: “Chuyện hôn sự của cháu và A Tuấn cháu thấy thế nào?”

“Cháu… thấy thế nào ạ?”

“Đúng vậy.” Mẹ Sở nói: “Thật không dám giấu, dì tuy là mẹ nhưng cũng không thể bênh vực con trai mình. Đứa trẻ này A Tuấn không phải là một đối tượng kết hôn tốt.”

An Noãn thật muốn vỗ vai mẹ Sở một cái và nói: Dì a, dì nói đúng. Dì đúng là người hiểu chuyện, con trai dì thật sự không phải là đối tượng kết hôn tốt, cả ngày nay cứ thích châm chọc mỉa mai, nếu là bạn trai thì tôi đã đá cậu ta 800 lần rồi.

“Dì, sao dì lại nói vậy ạ?”

“Nó không hiểu tâm tư của con gái.” Vẻ mặt Mẹ Sở như hận sắt không thành thép: “Giống như một hòn đá, vừa thối vừa cứng, ngoài cái mã bảnh bao ra thì chả được cái tích sự gì. Mà cưới nhau là sống cả đời, giờ nhìn mặt còn được, vài năm sau nhan sắc tàn phai thì tính sao? Sống thế nào được, cháu định để nó bắt nạt cả đời à?”

An Noãn không ngờ mẹ Sở lại miêu tả con trai mình như vậy.

Hơn nữa nói rất thấu đáo.

Đúng là… không giống như nói bừa, câu nào câu nấy trúng tim đen.

An Noãn cắn răng, nhịn cười.

“Dì, dì yên tâm, cháu không có ý định kết hôn với Sở Tuấn.”

Lần này đến lượt mẹ Sở sững sờ.

“Sao lại nói vậy?”

“Không hợp, thật sự không hợp.” An Noãn nói: “Là thế này, hôm nay cháu đến vốn dĩ là muốn hủy hôn nhưng ông nội không đồng ý. Sức khỏe ông không tốt, buổi chiều tức giận đã phải gọi bác sĩ, cháu và Sở Tuấn cũng không dám nói gì thêm. Nhưng cháu và ông nội đã nói rồi, cháu ở đây nửa năm, sau nửa năm cháu sẽ dọn đi.”

“À… là vậy à.”

Vẻ mặt của mẹ Sở dịu xuống.

Bà đột nhiên có chút xấu hổ.

“Cháu đừng hiểu lầm nhé, không phải là dì không thích cháu, không muốn các cháu kết hôn…”

“Không hiểu lầm, không hiểu lầm.” An Noãn quả quyết: “Cháu hiểu, cháu thật sự hiểu.”

Mẹ Sở thở phào một hơi dài: “Vậy thì tốt, vậy thì dì yên tâm rồi. Cháu cứ yên tâm ở nhà không cần khách sáo. Đợi một thời gian nữa dì giới thiệu đối tượng cho cháu, đảm bảo đều tốt hơn Sở Tuấn.”

Nước hoa Bodymist
“Hả?”

An Noãn còn chưa kịp từ chối mẹ Sở đã đứng dậy.

“Hôm nay muộn rồi, nghỉ ngơi sớm đi. Dì cũng mệt rồi, dì đi nghỉ đây.”

An Noãn đành phải trơ mắt nhìn mẹ Sở về phòng.

Vì sợ cô bám lấy con trai bà mà chủ động muốn giới thiệu đối tượng cho cô? Đây là tâm lý kỳ lạ gì vậy.

An Noãn lắc đầu, bất đắc dĩ thở dài rồi cũng về phòng.

Chiếc giường lớn trong phòng khách nhà họ Sở thoải mái hơn nhiều so với chiếc giường đơn ở bệnh viện. An Noãn thức đến 3 giờ sáng, đọc xong cuốn sách mượn từ thư viện cục cảnh sát, rồi ngủ thiếp đi lúc nào không hay.

Cũng không biết đã ngủ bao lâu, cô nghe thấy bên dưới có tiếng động. Mở mắt ra ngẩn ngơ một lúc mới chấp nhận thân phận hiện tại của mình.

Trong phòng không có đồng hồ, cô cũng không có đồng hồ đeo tay nên không biết cụ thể mấy giờ nhưng nhìn sắc trời bên ngoài chắc còn sớm, có lẽ chỉ khoảng 5 giờ hơn.

Cô đi ra ban công nhìn xuống.

Chỉ thấy trong ánh bình minh, Sở Tuấn đang luyện quyền.

c** tr*n, chỉ mặc một chiếc quần dài.

Chắc đã luyện được một lúc rồi, trên người có mồ hôi, dưới ánh nắng và thị lực cực tốt của An Noãn có thể thấy những giọt mồ hôi từ cằm nhỏ xuống, rơi trên ngực, lướt qua cơ bụng…

An Noãn dụi dụi mắt.

Tối qua dì Sở nói con trai có cái mã bảnh bao.

Bà đúng là khiêm tốn quá rồi, không phải bảnh bao mà là cực phẩm. Với nhan sắc thế này, trước khi anh ta xuống sắc chắc chắn không thiếu vợ.

Trời ạ, nhìn mà đói bụng.

Dì giúp việc Vương đang quét sân, ngẩng đầu lên thấy An Noãn.

“Tiểu An dậy rồi à, mau xuống ăn sáng đi.”

An Noãn đáp lời, rửa mặt chải đầu rồi xuống lầu.

Khi cô xuống lầu vừa hay gặp Sở Tuấn luyện quyền xong lên lầu, cầm theo chiếc áo sơ mi cộc tay của mình, vừa đi vừa tiện tay lau mồ hôi trên người.

An Noãn trong lòng âm thầm tụng “Tám điều vinh nhục”, cố gắng kiềm chế bàn tay đang ngứa ngáy muốn đưa ra.

Cô cảm thấy Sở Tuấn thật sự là một người đặc biệt không rõ ràng.

Anh ta chỉ lo lắng cô sẽ thèm muốn tiền của anh ta nên sẽ không rời đi. Chẳng lẽ không nghĩ đến còn có những thứ khác hấp dẫn hơn sao?

An Noãn quyết định khi nào rảnh phải đi tra một chút: Trong thời đại đang nghiêm trị này, có nữ lưu manh nào bị bắn chết vì tội lưu manh không?

Trên bàn ăn, ông nội đã có mặt, người già dậy sớm.

Mẹ Sở không có ở đây, bà phải ngủ đủ giấc để giữ gìn nhan sắc.

“Tiểu An đến rồi, mau lại đây ăn sáng.” Ông Trạch vui vẻ gọi.

Trên bàn là những món điểm tâm gia đình, cháo trắng, bánh màn thầu, bánh quẩy, còn có một đĩa bánh bao chiên và hai đĩa dưa chua.

Dì Vương múc cho An Noãn một bát cháo.

An Noãn cảm ơn rồi ngồi xuống ăn, vừa ăn vừa nói chuyện với ông Trạch.

Ông Trạch rất quan tâm đến cô, người già tuổi cao khó tránh khỏi có chút dài dòng, An Noãn rất kiên nhẫn, hỏi gì đáp nấy, đều nói những điều tốt.

Ăn được một lúc thì Sở Tuấn cũng xuống. Anh đã thay quần áo, tóc hơi ẩm, sạch sẽ sảng khoái, rõ ràng là vừa tắm xong.

“A Tuấn.” Ông cụ Trạch chỉ thị: “Lát nữa ăn xong khoan hãy đi làm. Con đưa Tiểu An đi thay thuốc trước, trời nóng, thuốc mỗi ngày đều phải thay, một cô gái trẻ như vậy, đừng để lại sẹo.”

Trên đầu An Noãn vẫn còn dán gạc.

“Vâng.”

Sở Tuấn nghĩ đến tình hình hôm qua của ông nội nên hôm nay mọi việc đều nói vâng.

Một bữa ăn lại diễn ra trong không khí hòa thuận.

Ăn xong An Noãn chào ông Trạch rồi cùng Sở Tuấn ra ngoài.

Vừa lên xe sắc mặt cô đã không tốt lắm.

Việc đầu tiên là thay thuốc, miễn phí.

Việc thứ hai, hôm nay nhận việc, theo yêu cầu của Sở Tuấn, cô phải chọn một trong hai là nhân viên vệ sinh và người giúp việc nhà ăn. Xét đến thời gian tự do, việc ít, An Noãn chỉ có thể chọn làm nhân viên vệ sinh.

Cho nên không có gì bất ngờ, lát nữa cô sẽ phải đi quét nhà lau bàn.

Nghĩ đến mà nghẹn lòng.

Đây là chuyện gì thế này.

Khi họ đến bệnh viện, người trong bệnh viện còn chưa đông. Sở Tuấn vẫn đưa An Noãn đến tìm bác sĩ lần trước.

Một bệnh nhân nên được một bác sĩ theo dõi là tốt nhất, còn có thể nắm rõ tình trạng từ trước.

Hai người sóng vai đi trong tòa nhà khu nội trú.

Đang yên lặng bước đi thì từ phía sau có người vội vã đi tới, do bước nhanh quá không để ý liền va phải vai An Noãn một cái.

An Noãn không đề phòng, cả người lảo đảo suýt trẹo chân, khẽ kêu lên một tiếng. May mà Sở Tuấn ở ngay bên cạnh nhanh tay lẹ mắt kéo tay cô lại.

An Noãn lúc này mới đứng vững lại, còn chưa hoàn hồn.

“Cảm ơn.”

Sở Tuấn buông tay An Noãn ra, nhíu mày nhìn về phía trước: “Này, anh đứng lại.”

Va vào người rồi định chạy à? Như vậy không được.

Anh cũng không muốn làm gì, ít nhất phải bảo anh ta đừng đi nhanh như vậy.

Trong bệnh viện phần lớn là người già và bệnh nhân, nếu va phải thì sẽ xảy ra chuyện lớn.

Nhưng không ngờ người đó không những không dừng lại, bị Sở Tuấn gọi một tiếng liền chạy về phía trước.

Bình Luận (0)
Comment