Nhìn đám đông vây quanh mà tim đập chân run, trong đó có cả trẻ em và bệnh nhân trông yếu ớt. Nhưng mạng ai cũng là mạng, không thể nói để họ đi đổi lấy bác sĩ Lý được.
Đó là hồ đồ rồi, không xảy ra chuyện còn có thể làm anh hùng, xảy ra chuyện, trách nhiệm này không ai gánh nổi.
Có cảnh sát, có lãnh đạo bệnh viện ở đây, để quần chúng nhân dân đi đổi con tin là không được.
Sở Tuấn vừa nghe lập tức từ chối: “Cô ấy không được, cô ấy…”
Sở Tuấn chưa nói hết câu An Noãn đã nắm lấy cánh tay anh.
“Được.” An Noãn nói: “Tôi làm con tin cho anh, anh thả sản phụ ra đi. Nếu anh còn không thả bây giờ cô ấy sẽ chết, cô ấy mà chết anh cũng không chạy thoát được đâu.”
“An Noãn!”
Sở Tuấn kinh ngạc quay đầu nhìn cô.
An Noãn hít một hơi thật sâu, nắm chặt tay Sở Tuấn, móng tay cô không dài nhưng suýt nữa đã cào rách da trên tay Sở Tuấn.
Hai người nhìn nhau, trong sự kinh ngạc của Sở Tuấn, An Noãn vô cùng bình tĩnh và kiên định.
An Noãn chậm rãi nói: “Bác sĩ Lý thật sự không thể trì hoãn được nữa, sẽ có án mạng đó.”
Lại còn là hai mạng.
“Không được.” Sở Tuấn nghiến răng nói nhỏ: “Cô không thể đi… rất nguy hiểm.”
“Tôi có thể, bố tôi cũng là cảnh sát.” Giọng An Noãn cũng rất nhỏ nhưng vô cùng chắc chắn: “Tôi tin anh, anh cũng phải tin tôi.”
Giây phút này, trong lòng Sở Tuấn dấy lên vạn ý nghĩ.
Từ lần đầu gặp mặt ở nhà nghỉ An Noãn đã để lại cho anh một ấn tượng vô cùng kinh ngạc, bốn chữ “lâm nguy không loạn” như được khắc vào xương tủy, lúc đó anh đã nghĩ: Sao lại có một cô gái bình tĩnh đến vậy.
Nhưng khi biết thân phận, anh càng nhìn cô càng không thuận mắt.
Bây giờ cô dường như lại trùng khớp với hình ảnh cô gái cầu cứu lúc đó.
Cô lúc nguy nan và cô lúc bình thường như hai bản thể hoàn toàn tách biệt.
Con mắt nhìn người của ông nội quả nhiên là khác biệt.
Dù cô có tham tiền, có lòng hư vinh, nhưng vẫn khác biệt so với những người phụ nữ khác.
Cô đặt cược lớn, đánh một ván lớn.
An Noãn đã quả quyết buông tay.
“Tôi thay bác sĩ Lý. Tôi sẽ đi qua đó, rồi chúng ta cùng lùi về phía sau. Anh hãy để người đưa bác sĩ Lý đi cấp cứu, được không?”
Hình tượng của An Noãn rất phù hợp với kỳ vọng trong lòng kẻ bắt cóc.
Serum chống nắng Vaseline
Một người phụ nữ trẻ tuổi trông có vẻ yếu đuối. Trên đầu còn dán gạc, là một bệnh nhân. Hoàn toàn không có tính uy h**p.
“Được!”
Kẻ bắt cóc gật đầu mạnh.
An Noãn bước về phía trước hai bước, Sở Tuấn vẫn cảm thấy không ổn, bèn tiến lên một bước đưa tay kéo cô lại.
Nhưng An Noãn rụt tay về, anh chỉ túm vào khoảng không.
An Noãn quay đầu nhìn anh, lắc lắc đầu.
Hai người họ thực ra không có chút ăn ý nào, nhưng giây phút này dường như có thể hiểu được những lời muốn nói trong ánh mắt đối phương.
Tôi không thể để cô đi, nguy hiểm.
Nhưng muốn cứu người, bây giờ không có lựa chọn nào khác.
An Noãn từng bước đi tới, sắc mặt Sở Tuấn đen như đít nồi.
Cuối cùng, An Noãn đã đến gần kẻ bắt cóc. Hắn buông một tay ra siết lấy eo cô, toàn thân ẩn sau bác sĩ Lý, sau đó đổi vị trí con dao.
An Noãn cảm thấy một luồng lạnh lẽo trên cổ, da thịt thậm chí còn có thể cảm nhận được lưỡi dao sắc bén.
Cô khẽ nhắm mắt lại, trong khoảnh khắc đó, trong đầu hiện lên rất nhiều thứ.
Dù cô không phải cảnh sát, nhưng cũng là người từng chứng kiến nhiều vụ án nhất trong thời bình.
Có cảnh sát ở tuyến đầu, còn họ ở hậu phương, không đến lượt cô xông pha. Nhưng khi cần thiết cũng phải dũng cảm đứng lên.
An Noãn cúi mắt nhìn bác sĩ Lý đã mềm nhũn trên sàn.
Trên mặt sàn đã có một vũng máu nhỏ.
Kẻ bắt cóc khống chế An Noãn rồi từ từ lùi lại.
Khi lùi được bảy tám bước, các bác sĩ y tá đã chờ sẵn một bên xông lên, nhanh chóng đưa bác sĩ Lý lên giường bệnh đẩy đi.
Bác sĩ Lý không thể chịu đựng được nữa, suốt đường đi phát ra những tiếng kêu đau đớn khiến người nghe cũng thấy đau lòng.
“Anh đừng kích động…” An Noãn chậm rãi nói: “Tôi nói với anh vài câu được không?”
“Cô nói đi!”
“Anh muốn tiền hay là muốn mạng?”
Kẻ bắt cóc sững sờ.
“Ý gì?”
“Anh còn trẻ, nếu lấy tiền có thể làm được rất nhiều việc. Bệnh viện có lỗi chắc chắn sẽ muốn dĩ hòa vi quý, đừng nói một vạn, cho dù là ba vạn, năm vạn cũng sẵn sàng đưa. Đúng không?”
Phó viện trưởng vội gật đầu.
“Đúng đúng đúng, cần tiền thì dễ nói, có thể thương lượng.”
Người đàn ông nhíu mày.
Hắn ta có chút động lòng.
Ba vạn, năm vạn?
Nhà có vạn đồng đã là con số mà người thường cả đời chỉ có thể mơ ước. Ba vạn, năm vạn… đó là bao nhiêu tiền chứ? Có thể mua được bao nhiêu thứ tốt chứ?
“Nhưng nếu anh muốn mạng, đó lại là chuyện khác.” An Noãn nói: “Anh nghĩ xem, nếu anh lấy mạng người ta, bệnh viện có còn đưa tiền cho anh không? Bố anh mất rồi, ông ấy muốn nhìn thấy anh sống hiển hách hay là chết trẻ để đi theo ông ấy?”
An Noãn từng gặp rất nhiều kẻ bắt cóc, mà người đàn ông này chính là loại nghiệp dư nhất.
Trong giới bắt cóc, thuộc dạng dễ đối phó nhất.
Hành động bốc đồng, không có kế hoạch, chỉ nhất thời nóng đầu.
Chỉ cần thuận theo tâm lý của hắn, đứng trên lập trường của hắn, nói chuyện tử tế, mười phần thì có đến tám chín phần sẽ dao động.
Sở Tuấn kinh nghiệm phong phú, mang theo súng, tài bắn súng chắc chắn cũng chính xác, chỉ cần kẻ bắt cóc có một chút lơ là, chắc chắn sẽ nắm bắt được cơ hội.
Hơn nữa anh là đội trưởng cảnh sát hình sự, dù có thù riêng với cô cũng tuyệt đối sẽ không tư thù cá nhân, nhất định sẽ hết lòng hết sức. Điều này An Noãn hoàn toàn tin tưởng, có thể giao phó tính mạng.
Lúc nãy không có cách nào trì hoãn thời gian hoàn toàn là vì con tin không thể trì hoãn.
“Anh nghĩ kỹ xem tôi nói có lý không?” An Noãn dịu dàng nói: “Tôi mới lên từ quê hôm qua, vừa xuống tàu là choáng váng ngay, thành phố lớn này thật phồn hoa. Tôi đã nghĩ, nếu ở đây có tiền thì sống thật sung sướng biết bao.”
Sự phồn hoa khiến người ta lưu luyến.
Kẻ bắt cóc không phải là chưa từng thấy, chỉ là chưa từng được hưởng thụ.
Hắn động lòng.
Nhưng hắn đã bắt giữ con tin, không thể nào dễ dàng dao động như vậy.
Sở Tuấn đứng cách hai mét, tạm thời không dám xông lên nhưng vẫn luôn quan sát môi trường xung quanh. Cảm xúc của người đàn ông có chút kích động, anh không thể đứng yên đợi viện trợ.
An Noãn vẫn đang nói chuyện với kẻ bắt cóc.
“Anh trai.” An Noãn nói: “Chỗ các anh kiếm tiền có khó không?”
Kẻ bắt cóc bị hỏi một cách ngơ ngác: “Ý gì?”
“Không có gì. Chỉ là tôi không muốn về quê nữa, muốn ở lại đây… Tôi nghĩ, anh trai có thể vì bố mà mạo hiểm, chắc chắn là một người rất nghĩa khí… Anh trai chắc chắn quen biết nhiều người nhỉ, có thể giới thiệu cho tôi một công việc không?”
Một cô gái xinh đẹp, không có uy h**p lại đang tâng bốc bạn.
Ai mà không mê mẩn.
Huống chi kẻ bắt cóc không thể nào là người mưu sâu kế hiểm, bình tĩnh trầm ổn, nếu không đã không làm ra chuyện ngu ngốc này.
An Noãn bắt đầu nói chuyện luyên thuyên, nhẹ nhàng dẫn dắt cảm xúc. Trực tiếp khiến cảm xúc của kẻ bắt cóc cũng bình ổn hơn.
Càng căng thẳng thì sẽ càng rối.
Ánh mắt của Sở Tuấn thu lại từ hành lang sau lưng An Noãn, nói nhỏ với viện trưởng hai chữ.
Viện trưởng liên tục gật đầu.
“Đồng chí.” Viện trưởng lên tiếng: “Để thể hiện thành ý của chúng tôi, tôi đi lấy cho anh một ít tiền trước, sau đó chúng ta sẽ thương lượng, anh xem được không?”