Nữ Cảnh Sát Thập Niên 80 Bá Đạo, Đội Trưởng Lạnh Lùng Tim Loạn Nhịp

Chương 207

An Noãn đặc biệt không làm vướng chân, lời Sở Tuấn vừa dứt, cô đã “vụt” một cái trốn vào con hẻm bên cạnh.

Sở Tuấn thân thủ tốt, loại côn đồ cỏn con này, một mình anh đánh 8 tên cũng không thành vấn đề. Huống hồ anh còn có súng, tuyệt đối không chịu thiệt.

Nhưng cô vẫn nhìn về phía trước.

Bây giờ cách chỗ họ đậu xe đã không xa, nếu thấy tình hình bên này không ổn cô sẽ lập tức qua đó. Cô có thể lái xe lao vào hỗ trợ, ít nhất cũng đủ sức cứu người.

Dù an ninh bây giờ không tốt bằng thời đại của cô nhưng đây là thủ đô, cũng không đến mức loạn như vậy.

An Noãn yên tâm trốn trong bóng tối, lộ ra một mắt nhìn.

Trong chớp mắt, những người đó đã đến trước mặt.

Người bị đuổi là một cô gái khoảng 27, 28, cách ăn mặc rất thời trang, theo phong cách lạnh lùng.

Cô gái buộc tóc đuôi ngựa cao, mặc một bộ đồ đen.

Bên trong một chiếc áo ba lỗ bó sát màu đen, bên ngoài một chiếc áo khoác dài tay màu đen. Mặc quần jean bó.

Trang phục như thế, đừng nói là thập niên 80, ngay cả thời hiện đại cũng không lỗi thời, ít ra nhìn còn phong cách hơn An Noãn nhiều.

Nhưng cô ấy bị đuổi đến kiệt sức, đang thở hổn hển.

Bốn người phía sau đều là thanh niên, sau khi thấy người lạ liền giấu tay ra sau lưng.

An Noãn nhờ ánh trăng mà thấy một vệt sáng lóe lên.

Là dao.

Mấy tên côn đồ này mang theo hung khí.

Nhưng An Noãn không nói gì, chỉ lùi sâu hơn vào chỗ trốn.

Bây giờ nếu có điện thoại di động còn có thể gọi chi viện. Nhưng không có, nên việc tốt nhất cô có thể làm chính là không xuất hiện, không gây thêm rắc rối.

Bước chân cô gái có chút loạng choạng nhưng dường như không có ý định cầu cứu.

Lúc đi ngang qua cô ấy ngẩng đầu liếc nhìn Sở Tuấn một cái rất tùy ý.

Một người đàn ông bình thường không thể đối phó được với 4 tên côn đồ mang dao. Nếu đối phương đã ngang ngược đến mức công khai cầm dao chém người trên đường, đương nhiên sẽ không vì một người lạ tốt bụng xen vào chuyện bao đồng mà bỏ đi.

Chỉ làm liên lụy đến người qua đường.

Nhưng khoảnh khắc cô gái nhìn thấy Sở Tuấn, sắc mặt liền thay đổi.

Sở Tuấn quay lưng về phía con hẻm nên An Noãn không thấy được mặt anh.

Nhưng cô nhìn một cái là biết ngay, cô gái này quen Sở Tuấn.

 

Mấy tên côn đồ cũng đến.

Sở Tuấn một bước đã chặn trước mặt họ.

“Các người làm gì vậy?” Sở Tuấn nghiêm giọng: “Giữa ban ngày ban mặt cầm dao hành hung, không có luật pháp nữa sao?”

Sở Tuấn không mặc đồng phục nên mấy tên côn đồ không biết anh là cảnh sát.

Cả đám đứng lại, tên cao gầy cầm đầu cười lạnh: “Ồ, gan cũng to đấy. Thằng kia, đừng lo chuyện bao đồng, mau biến đi.”

“Đã gặp chuyện rồi thì tôi nhất định sẽ can thiệp.” Sở Tuấn đưa tay kéo cô gái ra sau lưng “Các người giữa phố chém người là muốn vào tù rồi phải không?”

Đám côn đồ có vẻ chưa từng gặp người nào thấy dao mà không sợ như Sở Tuấn, nhất thời cũng hơi lưỡng lự.

Nhưng nhìn bên mình đông người có dao, lại nhìn bên Sở Tuấn, thấy dù thế nào cũng không có lý do gì để hèn.

Bốn đánh một, nếu thế này còn sợ thì thật mất mặt.

Ngay lúc đó, tên cao gầy rút con dao trong tay ra.

“Mày đã không biết điều thì đừng trách tao.”

Hắn giơ tay chém tới.

Sở Tuấn dễ dàng nghiêng người né được, một tay nắm lấy cổ tay hắn vặn một cái.

Tên cao gầy kêu lên một tiếng thảm thiết.

“Keng” một tiếng, con dao rơi xuống đất.

Ba tên còn lại thấy Sở Tuấn lại là người có võ, lập tức ngơ ngác.

Tên cao gầy ôm tay, chịu đau nhảy dựng lên: “Còn đứng ngẩn ra đó làm gì, chém chết nó cho tao!”

Mấy người còn lại nhìn nhau, trong lòng hoảng sợ.

Sở Tuấn lạnh lùng cười một tiếng, cúi người nhặt dao của tên cao gầy, quay người chém về phía một tên bên cạnh.

Tên kia không kịp phản ứng, toàn thân sợ đến đờ ra, đừng nói là phản kháng, đến né cũng không kịp, chỉ còn biết trơ mắt nhìn.

Nhắm mắt chém bừa, và chém có mục tiêu, có kỹ thuật là hoàn toàn khác nhau.

Lưỡi dao hạ xuống mạnh mẽ, đến lúc mọi người tưởng đầu hắn sắp nứt ra thì Sở Tuấn đột ngột dừng lại – mũi dao cách đầu chỉ một đốt ngón tay.

Sát thương không lớn nhưng uy h**p cực lớn.

Ngay lúc đó, tên đó “bịch” một tiếng ngồi bệt xuống đất.

Có tè ra quần không không biết nhưng chắc cũng không khác là bao.

Tên cao gầy thấy không ổn, Sở Tuấn chắc chắn không phải người bình thường, không phải là 4 người họ có thể hạ được. Hôm nay người này không bắt được rồi.

Hắn cũng khá biết co biết duỗi, lập tức nói: “Chạy!”

Hai tên chưa ra tay lập tức quay đầu bỏ chạy, tốc độ đi nhanh không kém lúc đến.

Tên cao gầy còn khá nghĩa khí, một tay kéo tên đang run rẩy ngồi dưới đất dậy.

Nhưng có Sở Tuấn ở đó, không thể nào để họ chạy như vậy, ít nhất phải bắt một tên hỏi tình hình.

Anh vừa định đưa tay ra kéo thì lại bị người khác kéo lại.

Là cô gái lúc nãy được cứu. Cô ấy nắm chặt tay Sở Tuấn, máu chảy dọc theo cánh tay xuống, nhuộm đỏ cả cánh tay Sở Tuấn.

Ngay khi thấy cô ấy sắp ngã xuống, Sở Tuấn lập tức đỡ lấy vai cô ấy.

“Cứu… tôi…”

Cô gái nói xong liền ngất đi.

Sở Tuấn vội vàng ôm lấy người.

Chính khoảnh khắc phân tâm đó đã khiến mấy tên côn đồ đã chạy mất.

An Noãn vội vàng từ trong hẻm chạy ra.

Sở Tuấn lay cô gái, gọi: “Hứa Túy, Hứa Túy.”

An Noãn thầm nghĩ, quả nhiên quen biết.

Nhưng Sở Tuấn lớn lên ở Bắc Kinh, lại làm nghề này, quen biết nhiều người cũng rất bình thường. Anh cũng không phải là người cả ngày không ra khỏi cửa.

Hứa Túy đã ngất đi, không có phản ứng.

Sở Tuấn bế ngang người lên, gọi An Noãn: “Nhanh, đi lái xe, đưa đến bệnh viện.”

Không hiểu sao An Noãn lại cảm thấy sự lo lắng của Sở Tuấn đối với cô gái này có chút khác với người khác, nhưng bây giờ là lúc cứu người, tất nhiên cô sẽ không nói gì nhiều.

Cô cầm chìa khóa xe chạy trước, rất nhanh đã lên xe khởi động.

Đúng lúc đó Sở Tuấn cũng tới, mở cửa sau, đặt cô gái vào.

“Rầm” một tiếng đóng cửa xe, Sở Tuấn nói: “Đến bệnh viện gần nhất, đi thẳng rẽ trái.”

An Noãn là một tài xế lão luyện, ban đêm trên đường cũng không có người, xe “vút” một tiếng lao đi.

Trong lúc lái xe An Noãn liếc nhìn ra sau.

Chỉ thấy Sở Tuấn không chút do dự cởi áo khoác, lại nhanh gọn xé áo ba lỗ, áo phông ngắn tay làm dây buộc phía trên cánh tay Hứa Túy để cầm máu.

“Hứa Túy, Hứa Túy.” Sở Tuấn gọi hai tiếng, trong lời nói đều là lo lắng.

Ý thức Hứa Túy có chút mơ hồ.

“Đừng ngủ, cô tỉnh lại đi.” Sở Tuấn không ngừng gọi.

Hai mươi phút sau, xe đến một bệnh viện gần nhất.

An Noãn dừng xe, mở cửa.

Sở Tuấn ôm người lao vào bệnh viện.

May mà bệnh viện xử lý tình huống này rất thành thạo, rất nhanh đã đưa người vào phòng cấp cứu.

An Noãn lúc này mới thở phào nhẹ nhõm.

Theo kinh nghiệm của cô, có lẽ không có gì đáng ngại.

Chắc chỉ là mất máu nhiều do vết thương ngoài. Nhìn quần áo cô gái thì thấy vùng máu nhiều nhất là vai và cánh tay, chỗ khác chỉ là vết máu dính, có vẻ không có thương tích nghiêm trọng hơn.

Khi được đặt nằm trên giường cấp cứu để xử lý vết thương, Hứa Túy mở mắt tỉnh lại.

Cô ấy vừa thấy Sở Tuấn, sắc mặt liền thay đổi.

Bình Luận (0)
Comment