Nữ Cảnh Sát Thập Niên 80 Bá Đạo, Đội Trưởng Lạnh Lùng Tim Loạn Nhịp

Chương 25

Chu Thừa Hàn rất nhiệt tình, An Noãn tuy cảm thấy không cần thiết nhưng cũng không thể từ chối người ta một cách phũ phàng.

“Cảm ơn, không cần đâu ạ.” An Noãn nói: “Gần đây tôi có chút bận, không có thời gian.”

“Bận gì thế?” Chu Thừa Hàn hỏi dồn: “Cô nói ra nghe thử, xem tôi có giúp được gì không.”

Giúp thì An Noãn cũng không cần anh ta giúp gì, nhưng nếu sau này phần lớn khả năng cô sẽ ở lại Bắc Kinh thì cô cũng cần kết bạn.

Cô không bài xích hay từ chối bất kỳ thiện ý và những mối quan hệ bình thường nào.

An Noãn đang nói chuyện với Chu Thừa Hàn thì cửa lại mở ra.

Cô còn chưa kịp quay đầu, lại có người huýt một tiếng sáo.

Thật đúng là chuyện lạ liên tục xảy ra, An Noãn nghĩ bụng, lại có người cầu hôn nữa à? Đám bạn này của Sở Tuấn đúng là biết chơi.

An Noãn lại quay đầu lại, chỉ thấy là người đàn ông vừa ra ngoài lúc nãy, người mà Sở Tuấn đã giới thiệu, Hướng Hạo Nhiên.

Hướng Hạo Nhiên lần này không cầm hoa hướng dương mà là một bó hoa hồng thực sự, hoa hồng đỏ rực.

Không khí đã đến mức này, làm An Noãn cũng rất muốn huýt một tiếng sáo cho hợp cảnh.

Nhưng cô còn phải giữ hình tượng của mình trước mặt Sở Tuấn nên đã nhịn lại.

Có người gọi một tiếng: “Hạo Nhiên, cậu làm gì thế? Cuối cùng cũng quyết định cầu hôn Duyệt Nhi rồi à?”

Vân Duyệt Nhi, lúc nãy Sở Tuấn cũng đã giới thiệu, là cô gái ngồi bên cạnh Hướng Hạo Nhiên. Mặc một bộ váy ngắn kiểu Chanel, đeo khuyên tai kim cương, gia thế cũng hiển hách.

Vân Duyệt Nhi rõ ràng là thích Hướng Hạo Nhiên, tuy ngại ngùng nói “đừng nói bậy”, nhưng mặt đỏ lên, ánh mắt vừa e thẹn vừa khao khát không thể giấu nổi.

Không ngờ Hướng Hạo Nhiên lại đáp lời: “Đừng nói bậy, tôi và Duyệt Nhi là anh em.”

Lời này vừa nói ra sắc mặt Vân Duyệt Nhi liền thay đổi.

Nhưng dù sao cũng là người có tính cách cứng cỏi, vẻ mặt sượng sùng một lúc rồi gượng cười nói: “Đúng vậy, chúng tôi là anh em tốt, các cậu đừng nói bậy.”

Không khí trong phòng lúc này rất khó xử.

Mọi người nhất thời đều không biết nên nói gì để giải vây.

Giây tiếp theo, chuyện còn khó xử hơn đã xuất hiện.

Thế giới này chỉ có điên hơn, không có điên nhất.

Hướng Hạo Nhiên từ từ đi đến trước mặt An Noãn.

Đừng nói những người khác không phản ứng kịp, An Noãn cũng không hề phản ứng kịp, khoảnh khắc này cô thậm chí còn nghĩ: Không lẽ Hướng Hạo Nhiên định cầu hôn Sở Tuấn?

Lẽ nào là hôm nay thấy Sở Tuấn dẫn theo bạn gái nên bị kích th/ích?

Acnes
Đây là kiểu tình anh em mãnh liệt gì vậy, thế giới này đã điên đến mức này rồi sao?

Sở Tuấn cũng nhíu mày.

“Cậu làm gì thế?” Giọng Sở Tuấn có chút không vui.

Anh cũng không nghĩ rằng Hướng Hạo Nhiên định cầu hôn anh nhưng hành động này chắc chắn không bình thường. Sở Tuấn nghĩ anh ta định giở trò.

Cuối cùng Hướng Hạo Nhiên đưa bó hoa hồng đến trước mặt An Noãn.

“Tiểu An, làm bạn gái của tôi nhé?”

Ầm ầm, trong phòng riêng, mọi người há hốc mồm đến rớt cả cằm.

Sắc mặt của Vân Duyệt Nhi lập tức trở nên trắng bệch.

An Noãn nhìn ly Coca trong tay.

Xác định mình uống là Coca, không phải rượu, không say, không hoa mắt.

“Hướng Hạo Nhiên,” Sở Tuấn nhấn mạnh giọng: “Cậu làm gì thế?”

Anh em nhiều năm, ai mà không biết chuyện của ai.

Hướng Hạo Nhiên là một thiếu gia phong lưu, thấy cô gái xinh đẹp nào cũng muốn tán tỉnh. Tán được rồi, một thời gian sau chán lại đổi người khác. Chuyện này trong giới không phải là bí mật gì. Nhưng anh ta có tiền, hào phóng, lại đẹp trai nên hiện tại vẫn chưa bị trời phạt.

“Không rõ ràng sao?” Hướng Hạo Nhiên nhìn bó hoa trong tay: “Tôi đang theo đuổi cô An mà.”

Sở Tuấn lập tức đứng dậy chắn trước mặt An Noãn.

“Hướng Hạo Nhiên!” Sở Tuấn có chút tức giận, sa sầm mặt: “Tôi biết cậu là thiếu gia đào hoa, thích gái đẹp. Nhưng cô ấy không phải là người cậu có thể đụng vào. Nếu cậu dám đụng đến cô ấy, ông cụ nhà tôi sẽ không tha cho cậu đâu.”

Trong mắt Sở Tuấn chỉ cảm thấy Hướng Hạo Nhiên điên rồi sao?

Theo đuổi cái mới mẻ cũng không phải kiểu theo đuổi này.

Vợ bạn không thể động, vị hôn thê cũng là vợ.

Người khác không biết nhưng Hướng Hạo Nhiên biết. Anh ta còn nói ra lời như vậy là ý gì?

Sở Tuấn còn cao hơn Hướng Hạo Nhiên một chút, khoảnh khắc này sát khí đã tuôn trào ra ngoài. Đội trưởng cảnh sát hình sự, đó là người thật sự mang súng, đã từng giết người, từng thấy máu.

Nhưng Hướng Hạo Nhiên lại cười cợt nhả, không hề sợ hãi.

“A Tuấn, cậu đừng hung dữ như vậy, trước đây tôi là thiếu gia đào hoa đó là vì chưa gặp được người thật sự rung động…”

Anh ta thậm chí còn muốn gạt Sở Tuấn ra.

Sở Tuấn một tay túm lấy cổ áo Hướng Hạo Nhiên.

Những người xung quanh ban nãy còn đang ngẩn người xem náo nhiệt, giờ thấy tình hình không ổn, liền ùa vào can ngăn.

“Bình tĩnh, bình tĩnh.”

“Chắc chắn có hiểu lầm gì đó.”

Mọi người chia nhau ra vừa ôm Sở Tuấn vừa ôm Hướng Hạo Nhiên.

Đều là anh em nhiều năm, không đến nỗi vì một người phụ nữ mà trở mặt.

Bó hoa hồng rực rỡ đó trong lúc hỗn loạn rơi xuống đất, cánh hoa vương vãi khắp nơi.

Đột nhiên, Vân Duyệt Nhi nói: “Anh Sở, anh như vậy là không đúng rồi, tuy là người anh mang đến nhưng bây giờ là thời đại tự do yêu đương. Đồng ý hay không cũng phải hỏi chính Tiểu An chứ.”

Vân Duyệt Nhi cho dù có nặn ra nụ cười, lời này cũng có chút nghiến răng nghiến lợi.

An Noãn chẳng buồn nhìn cô ta.

Nếu không phải là nơi công cộng, Vân Duyệt Nhi chắc chắn muốn chém cô vài nhát.

Đây là chuyện quái quỷ gì thế này.

Nhưng câu nói này của Vân Duyệt Nhi lại khiến mọi người bình tĩnh lại một chút.

Mấy người kéo tay người này, ôm vai người kia, cuối cùng cũng tách được hai người ra.

“Đúng vậy, A Tuấn, cậu đừng nói.” Hướng Hạo Nhiên nói: “Để Tiểu An tự nói.”

Sở Tuấn không giới thiệu An Noãn là hôn thê của mình, hôm qua cũng đã nói là ghét mối quan hệ này, nên bây giờ anh muốn xem cô có tự nói ra không.

Không nói cũng được, nói cũng được, dù sao anh cũng có cách.

Sở Tuấn kéo lại cổ áo, quay đầu liếc nhìn An Noãn, không biểu cảm mà tránh sang một bên.

Trong lòng anh có chút không thoải mái.

Trong mớ hỗn loạn này, An Noãn – người trong cuộc – lại bình tĩnh như vậy.

Làm như thể không liên quan đến cô.

Đúng là hồng nhan họa thủy.

An Noãn vốn định giả ngốc nhưng bây giờ ánh mắt của mọi người đều đổ dồn vào mình, không thể giả vờ được nữa.

“Được thôi.” An Noãn đặt ly Coca trong tay xuống: “Anh Hướng, chúng ta hôm nay lần đầu gặp mặt…”

Hướng Hạo Nhiên ngắt lời, còn sửa lại: “Không phải hôm nay, là hôm qua.”

An Noãn sững sờ một lúc: “Hôm qua chúng ta đã gặp nhau?”

Hướng Hạo Nhiên gật đầu.

“Khi nào?”

“Tối qua, hiệu sách Tân Hoa.”

An Noãn hồi tưởng lại, không có một chút ấn tượng nào.

An Noãn nói: “Hôm qua, cụ thể mấy giờ mấy phút gặp tôi, ở tầng mấy, vị trí nào của hiệu sách? Tôi mặc quần áo gì, đang đọc sách gì? Hiệu sách hôm qua có quảng cáo sách mới, cả nhà sách đều có quảng cáo, là sách gì? Hoạt động gì?”

Trong phòng yên tĩnh đến mức ngay cả tiếng thở cũng không nghe thấy.

Sở Tuấn trong khoảnh khắc này có một ảo giác, An Noãn không phải đang đối mặt với người theo đuổi mà là đang thẩm vấn tội phạm?

Ấy thế mà câu hỏi này đã làm Hướng Hạo Nhiên không trả lời được.

“Chuyện này…” Hướng Hạo Nhiên quả không hổ danh là thiếu gia đào hoa, rất nhanh đã phản ứng lại: “Lúc đó tôi chỉ mải nhìn cô, những thứ khác đều không để ý.”

An Noãn lắc ngón tay: “Không thể nào.”

 

Bình Luận (0)
Comment