“Ồ, tìm được rồi.” An Noãn lạnh nhạt nói: “Về làm thủ tục, vài ngày nữa là đi.”
“Đi… về Bắc Kinh à?” Văn Nghênh Dung nghe vậy nhìn xung quanh: “Cô lừa ai thế, một cô gái từ huyện lỵ, ở Bắc Kinh chẳng khác nào người nhà quê. Vị hôn phu chưa từng gặp mặt của cô chịu thừa nhận hôn sự này á?”
An Noãn đặt đũa xuống.
“Bớt lo chuyện của tôi đi.” An Noãn nói: “Thừa nhận hay không cũng không liên quan đến hai người. Hai người đây là… kết hôn rồi à? Chúc mừng, chúc mừng, thật là trai tài gái sắc, trời sinh một cặp. Chúc hai người trăm năm hạnh phúc, đầu bạc răng long.”
Cô cũng không muốn nói nhiều với Văn Nghênh Dung.
Nhưng quan hệ giữa nguyên chủ và Văn Nghênh Dung chính là như vậy.
Dù gặp ở đâu cũng phải châm chọc một chút, cãi nhau một trận. Cô hy vọng có thể cố gắng duy trì hình tượng của mình ở quê nhà, ít nhất là không sụp đổ quá nghiêm trọng để không bị người ta nghi ngờ.
Quả nhiên, Văn Nghênh Dung cảm thấy An Noãn vẫn là An Noãn của trước đây.
Cô ta kéo Tống Vĩnh Phong cũng ngồi xuống.
Ánh mắt của Tống Vĩnh Phong lướt qua mặt An Noãn, vẻ mặt có chút kỳ lạ.
Huyện lỵ và Bắc Kinh dù sao cũng khác nhau.
An Noãn không quá chú trọng ăn mặc, cũng không trang điểm đậm đà phô trương, nhưng ở Bắc Kinh một tháng này, có Sở Tuấn chi tiền và công sức, từ bề ngoài mà nói thì cô đã hoàn toàn “lột xác”.
Từ một cô gái nhìn qua là biết từ quê ra, đến bây giờ nhìn qua vừa kín đáo lại vừa thời trang.
Đây cũng là một điểm mà Sở Tuấn rất khâm phục An Noãn.
Khi An Noãn lần đầu mặc đồ thời trang, lần đầu trang điểm bằng mỹ phẩm cao cấp, lần đầu đeo trang sức hàng hiệu, cô không hề trầm trồ hay ngạc nhiên, chỉ soi gương một lát rồi tỏ ra rất hài lòng.
Rất vừa vặn, rất đẹp, không tệ… An Noãn không hề tỏ ra kiêu căng hay tự ti, phong thái đĩnh đạc, trời sinh khí chất.
Tống Vĩnh Phong cũng chưa từng đến Bắc Kinh, càng không nhận ra những bộ quần áo trông bình thường là hàng hiệu gì, chỉ cảm thấy An Noãn đã khác.
Khí chất hơn, đẹp hơn.
Lúc đó mục tiêu đầu tiên của anh ta chính là An Noãn, cầu mà không được mới lùi một bước. Bây giờ thấy cô trở về, khí chất, vẻ đẹp còn hơn xưa, trái tim đó lại rục rịch.
Trước đây An Noãn có một người bố làm cảnh sát. Anh ta là người kinh doanh, dù có ý nghĩ gì cũng không dám manh động.
Bây giờ bố An Noãn đã qua đời.
An Noãn ở huyện cũng không có người thân nào khác, một cô gái nhỏ, mọi việc đều dễ nói chuyện rồi.
An Noãn không thích ánh mắt của Tống Vĩnh Phong, cô nhạy bén cảm nhận được người này đến không có ý tốt.
Trong ký ức, tuy Tống Vĩnh Phong từng theo đuổi nguyên chủ nhưng cũng không có hành vi thất lễ nào. Nguyên chủ đối với anh ta nhiều nhất chỉ là không kiên nhẫn và ghét, không có thù hận gì cần báo.
Văn Nghênh Dung cười toe toét đưa tay ra, để lộ chiếc đồng hồ trên cổ tay.
Nước hoa Bodymist
Chiếc đồng hồ mấy trăm đồng ở huyện lỵ không mua được, phải nhờ người mua từ nơi khác về.
Tháng 10 trời đã trở lạnh, An Noãn mặc bên trong một chiếc áo dài tay, bên ngoài một chiếc áo dài tay, đồng hồ ở trong tay áo, không xắn tay áo không thấy.
“An Noãn, vậy thì cảm ơn cô nhé.” Văn Nghênh Dung nói: “Tháng sau anh Phong và tôi sẽ kết hôn, hay cô ở lại mấy ngày uống rượu mừng của chúng tôi rồi hẵng đi.”
“Không cần, tôi không ở lâu được.” An Noãn ăn nốt hai miếng, cầm hộp cơm đứng dậy: “Hai người cứ từ từ ăn, tôi có việc đi trước.”
“Này, đã gặp rồi, đừng vội đi chứ.” Tống Vĩnh Phong giơ tay chặn lại: “Em gái Tiểu An, anh và Dung Dung có thể ở bên nhau, nói ra còn phải cảm ơn em đấy. Tụi anh kết hôn em không kịp dự, vậy… tối nay tụi anh mời em một bữa xem như tiễn em đi nhé?”
“Thật sự không cần, cảm ơn.” An Noãn dứt khoát từ chối rồi đi ra ngoài.
Đừng lãng phí thời gian vào những người không đáng.
Dù sao nếu không có gì bất ngờ, cô và họ cả đời này sẽ không gặp lại.
An Noãn cứ tưởng mình đã nói rất rõ ràng, thái độ đã rất dứt khoát rồi, giữa ban ngày ban mặt Tống Vĩnh Phong tuyệt đối không dám chặn người.
Thời đại này đang trong giai đoạn trấn áp tội phạm, tội lưu manh có thể bị bắn.
Không ngờ Văn Nghênh Dung lại đứng dậy nắm lấy tay cô.
“Cô đừng đi mà, sau này không gặp nữa, chúng ta nói chuyện tử tế đi. Tôi gọi thêm mấy món, ăn cùng chúng tôi thêm mấy miếng.”
Nhiệt tình quá mức rồi nhỉ?
Sắc mặt An Noãn trầm xuống, hất tay cô ta ra.
“Tránh ra!”
Văn Nghênh Dung bị hất sang một bên.
Hai vợ chồng chủ quán nghe bên này dường như có tranh chấp đều đi tới.
Ông chủ còn cầm một cái muôi cơm.
Nếu Văn Nghênh Dung và An Noãn dây dưa thì mọi người chỉ coi là hai cô gái gái cãi nhau, nhiều nhất là hóng chuyện, không có gì cảnh giác.
Nhưng nếu Tống Vĩnh Phong có hành động gì thì lại khác. Những người dân chính nghĩa xung quanh sẽ không khoanh tay đứng nhìn.
Chỉ cần không đi vào những nơi tối tăm hẻo lánh, thời đại này thực ra rất an toàn. Sẽ không có chuyện gặp nguy hiểm trên đường mà không ai ra tay giúp đỡ.
“Tránh ra thì tránh ra, đừng hung dữ thế chứ.” Văn Nghênh Dung thấy có người nhìn mình, cười gượng: “Cô có việc thì đi làm trước, lát nữa tôi tìm cô nhé.”
An Noãn lười nói nhiều với cô ta, cầm hộp cơm ra cửa.
Văn Nghênh Dung và Tống Vĩnh Phong vẫn luôn nhìn cô.
Chỉ thấy An Noãn ra khỏi cửa liền đi về phía chiếc xe địa hình đậu bên đường.
Trước tiên mở cửa sau đặt hộp cơm lên rồi đóng cửa lại.
Sau đó lại mở cửa ghế lái, ngồi vào.
Hai người nhìn mà ngây người.
“Đó là xe của An Noãn à?” Văn Nghênh Dung chỉ cảm thấy khó tin: “Không thể nào, cả huyện chúng ta không có mấy chiếc ô tô, An Noãn vậy mà lại lái xe về? Hơn nữa cô ta học lái xe khi nào, cô ta rõ ràng ngay cả tiểu học cũng chưa học xong…”
Dưới ánh mắt không thể tin nổi của hai người, An Noãn đã khởi động xe lái đi.
Qua cửa sổ xe có thể thấy, An Noãn một tay đặt trên vô lăng thành thạo, lão luyện xoay vô lăng, ung dung, từ từ rời đi không thấy nữa.
Mắt của Tống Vĩnh Phong càng như bị đóng đinh vào chiếc xe, cho đến khi xe biến mất cuối đường vẫn chưa thu lại ánh mắt.
“Lẽ nào An Noãn thật sự đã tìm được vị hôn phu có điều kiện đặc biệt tốt đó?” Văn Nghênh Dung nhíu mày: “Không thể nào.”
“Sao lại không thể?” Tống Vĩnh Phong không khỏi nói: “Trước đây không phải vẫn luôn nghe nói cô ta đúng là có hôn ước từ nhỏ sao?”
“Có hôn ước từ nhỏ thì đúng, nhưng… người giàu có ở thành phố lớn sao có thể để ý đến cô ta.” Văn Nghênh Dung vạn phần không tin: “Tuyệt đối không thể. Chẳng lẽ là…”
“Là gì?”
“Vị hôn phu của cô ta đã bồi thường cho cô ta một khoản tiền để hủy hôn?”
Bà chủ quán vừa hay bưng đồ ăn đến, nghe vậy không khỏi xen vào: “Không phải, mấy ngày nay đều là vị hôn phu đưa cô ấy đến ăn, chỉ có hôm nay là cô ấy đến một mình.”
Văn Nghênh Dung nghe bà chủ quán vậy mà lại biết chuyện, lập tức nói: “Vị hôn phu của cô ấy trông thế nào, là người rất lớn tuổi hay là trông rất xấu?”
Bà chủ quán nghe xong không vui.
“Cô chưa gặp người ta mà nói bậy gì thế?” Bà chủ quán chính nghĩa nói: “Chàng trai đó trông rất đẹp trai, cả huyện chúng ta cũng không tìm được ai đẹp trai hơn.”