An Noãn vẫn ngồi yên ổn bên bàn đọc sách như thể chuyện này hoàn toàn không liên quan đến cô.
Chu Niệm Xuyên cảm thấy mình đã làm cảnh sát chìm mấy năm, đáng lẽ phải là một người vô cùng bình tĩnh và trấn định, nhưng lúc này cũng có chút muốn hóng chuyện.
Ông nhịn đi nhịn lại, cuối cùng vẫn không nhịn được.
“Tiểu An à.” Chu Niệm Xuyên nhìn ra ngoài: “Cháu thật sự không lo lắng chút nào à?”
“Không lo ạ.”
“Tại sao vậy?” Chu Niệm Xuyên nói: “Cháu đừng trách chú nhiều chuyện nhé, chú chỉ hơi tò mò thôi.”
“Bởi vì cháu chẳng thích ai cả.” An Noãn đặt sách xuống: “Chú Chu, quan tâm thì sẽ loạn, không quan tâm thì có đánh cũng mặc kệ. Chú nói có đúng không ạ.”
Chu Niệm Xuyên suy nghĩ một lúc.
“Cháu nói đúng.”
Chu Niệm Xuyên giơ ngón tay cái với An Noãn: “Tiểu An, cháu là người có thể làm việc lớn đấy.”
“Việc lớn thì không được đâu ạ.” An Noãn còn khá khiêm tốn: “Nhưng làm công tác điều tra hình sự thì nhất định phải kiên nhẫn, phải bình tĩnh, trấn định, mới có thể trong một mớ bòng bong tìm ra manh mối.”
“Nói đúng lắm.” Chu Niệm Xuyên tán thưởng: “Chúng ta cứ học tập cho tốt, làm việc cho tốt. Cái cậu Hướng Hạo Nhiên này, chú là người từng trải, khuyên cháu một câu, không phải người thích hợp.”
Người bình thường, có mắt và đầu óc tỉnh táo đều nhìn ra được điều đó.
Quan hệ giữa Chu Niệm Xuyên và An Noãn chưa thân đến mức có thể can thiệp vào chuyện chọn bạn đời của cô, nhưng nghĩ tới nghĩ lui, với tư cách một người đi trước, ông vẫn không nhịn được mà nói một câu.
An Noãn là một mầm non tốt mà ông chưa từng gặp qua, nếu bị một thiếu gia đào hoa như Hướng Hạo Nhiên cuỗm mất thì thật quá đáng tiếc.
“Chú cứ yên tâm, cháu biết mà.” An Noãn giơ tay thề: “Cháu chỉ yêu học tập, chỉ yêu công việc.”
Thế thì tốt, thế thì tốt rồi.
Đợi đến khi Sở Tuấn và Hướng Hạo Nhiên đánh nhau xong quay lại, An Noãn đã cùng Chu Niệm Xuyên đến nhà ăn dùng bữa rồi.
Nhìn thư viện trống không, hai người đứng ở cửa ngẩn ngơ.
“A Tuấn.” Hướng Hạo Nhiên nói: “Vị hôn thê này của cậu hình như thật sự không để cậu trong lòng đâu.”
Sở Tuấn hừ một tiếng: “Không liên quan đến cậu, lo cho bản thân mình đi.”
Hướng Hạo Nhiên thề thốt với Sở Tuấn.
“Tôi thật sự thích cô ấy, tuyệt đối không phải chơi bời. Cậu không thích thì để tôi theo đuổi.”
Sở Tuấn chắc như đinh đóng cột: “Cậu không theo đuổi được đâu.”
“Tôi hiểu phụ nữ hay là cậu hiểu phụ nữ?” Hướng Hạo Nhiên không hề nản lòng: “Trên đời này không có người phụ nữ nào tôi không theo đuổi được.”
Dove_Serum vùng da cánh
Tâm trạng Sở Tuấn rất phức tạp nhưng vẫn nói: “Cô ấy là một người tự do, nếu cô ấy thích cậu tôi cũng không thể cản được.”
Trong vòng nửa năm này, anh chắc chắn sẽ quản tốt bản thân mình.
Nhưng anh không thể quản An Noãn.
Hướng Hạo Nhiên tuy là một thiếu gia đào hoa nhưng lãng tử cũng có lúc quay đầu, nhỡ đâu anh ta thật sự động lòng thì đúng là có thể mang lại cho một người phụ nữ một cuộc sống đủ đầy, cũng sẽ là một người chồng rất tốt.
Đây chẳng phải là mục đích của An Noãn khi ở lại Bắc Kinh hay sao?
Anh không thể cho An Noãn hạnh phúc, giúp cô ấy kiểm tra một chút, để cô ấy tìm được hạnh phúc khác cũng coi như là có thể báo cáo với ông nội.
An Noãn từ nhà ăn về, thở phào nhẹ nhõm.
Hướng Hạo Nhiên cuối cùng cũng đi rồi.
Nhưng hoa và quà anh ta tặng vẫn còn đó.
Chuyện này quá dễ xử lý.
Hoa thì vứt vào thùng rác, quà thì gửi đến phòng nhận lại đồ thất lạc.
“Đây là cháu nhặt được ở bên ngoài, không biết là ai làm rơi.” An Noãn nghiêm túc nói: “Nhìn có vẻ là đồ đắt tiền nên cháu giao lại ạ.”
Phòng nhận lại đồ thất lạc nằm trong một căn phòng nhỏ trong sân của sở cảnh sát, mỗi ngày đều nhận được không ít đồ.
Người thời này đa số đều chất phác, nếu nhặt được gì trên đường đa số sẽ giao nộp.
Nhân viên cũng không thấy lạ, làm ghi chép theo quy trình.
An Noãn vốn tưởng chuyện này cứ thế là qua.
Cô đã nói mọi chuyện khá rõ ràng rồi, Hướng Hạo Nhiên nên biết khó mà lui chứ.
Không ngờ, 3 giờ chiều.
Có người mang hai hộp bánh điểm tâm đến.
“Xin chào, xin hỏi cô có phải là cô An Noãn không ạ?”
“Phải, tôi là An Noãn.”
“Đây là điểm tâm của cô ạ.”
Người đến mặc một bộ đồng phục, trên áo có thêu ba chữ “Tố Tâm Trai”.
Anh ta đặt hai hộp gỗ tinh xảo xuống, dù cách lớp hộp gỗ vẫn có thể ngửi thấy mùi thơm.
“Khoan đã.” An Noãn nói: “Tôi không có mua điểm tâm của các anh, có phải giao nhầm chỗ không ạ?”
Món điểm tâm này, không cần nhìn bên trong, chỉ cần nhìn cái hộp đã biết là không rẻ.
“Không nhầm đâu ạ, là một người họ Hướng đặt.” Người của Tố Tâm Trai nói: “Chính là giao đến địa chỉ này, ở thư viện, gửi cho một cô tên là An Noãn.”
An Noãn chỉ cảm thấy trước mắt tối sầm.
“Tôi không nhận, cảm ơn. Tôi và người họ Hướng đó không quen.”
Nhưng người giao hàng nào có quan tâm cô nhận hay không, quen hay không.
Anh ta đã nhận tiền rồi, đặt đồ xuống rồi chạy mất.
An Noãn nhìn hai hộp gỗ trên bàn rồi lại nhìn Chu Niệm Xuyên cũng đang ngẩn người.
Vẻ mặt của Chu Niệm Xuyên cũng có chút kỳ quái.
“Mình… hôm nay ra đường không xem hoàng lịch à?” An Noãn lẩm bẩm: “Chú Chu, chú nói xem phải làm sao bây giờ? Cháu hẹn Hướng Hạo Nhiên đến rồi đập cái hộp này vào đầu anh ta được không ạ?”
Khóe miệng Chu Niệm Xuyên giật giật.
“Đánh người là phạm pháp đó.”
Rắc rối chính là ở chỗ này.
Đánh người thì phạm pháp nhưng theo đuổi người ta thì không phạm pháp.
Tặng hoa, tặng điểm tâm, chuyện này không phạm pháp.
Hướng Hạo Nhiên không biết chập mạch ở đâu, nếu cứ kiên trì theo đuổi như vậy sẽ rất phiền phức.
Thật sự sẽ gây bất tiện cho cuộc sống của cô.
Để cụ Trạch biết được cũng không hay.
Danh tiếng là thứ hư vô mờ mịt. Có lúc không sao cả nhưng có lúc sẽ trở thành một con dao.
Huống hồ đối phương là người có thân phận như Hướng Hạo Nhiên, địa vị của anh ta và cô không tương xứng, cho dù xảy ra chuyện gì, dư luận tự nhiên sẽ nghiêng về phía đối phương, chỉ có cô là người chịu thiệt.
An Noãn dùng ngón tay gõ lên hộp thức ăn.
Chuyện này phải được giải quyết.
Thật không ngờ, đóa hoa đào nát đầu tiên khi đến thời đại này lại vớ vẩn đến thế.
“Chú Chu, cháu mang hai hộp điểm tâm này cho đội trưởng Sở rồi về ngay ạ.”
“Được…”
Chu Niệm Xuyên tuy đối phó với tội phạm rất có kinh nghiệm, nhưng đối với một thiếu gia đào hoa theo đuổi dai dẳng nhất thời cũng không có cách nào hay.
Sở Tuấn đang xử lý công việc trong văn phòng, nhìn thấy An Noãn tay xách hai hộp gỗ nặng trịch đi vào, trong lòng thấy hơi kỳ lạ.
Đặt hai hộp gỗ lên bàn Sở Tuấn, An Noãn nói ngắn gọn: “Đội trưởng Sở, đây là Hướng Hạo Nhiên vừa mới gửi tới.”
Sở Tuấn cũng hơi ngẩn ra.
Hai cái hộp này thật sự rất nặng, An Noãn thở hổn hển, ngồi xuống đối diện Sở Tuấn.
“Đội trưởng Sở, nếu Hướng Hạo Nhiên còn gửi đồ cho tôi nữa có tính là quấy rối không? Tôi có thể báo cảnh sát, dùng tội lưu manh bắt anh ta lại không?”
Sở Tuấn mặt đầy vạch đen.
“Chắc là… không được.”
Hướng Hạo Nhiên vẫn có chừng mực, tuyệt đối sẽ không làm chuyện trêu ghẹo phụ nữ, sự bám riết của anh ta cũng có chừng mực.
“Vậy tình hình hiện giờ phải làm sao?” An Noãn ném vấn đề đi: “Nếu anh ta cứ lần này đến lần khác làm phiền tôi, tôi thật sự rất phiền.”