Nữ Cảnh Sát Thập Niên 80 Bá Đạo, Đội Trưởng Lạnh Lùng Tim Loạn Nhịp

Chương 37

Hướng Hạo Nhiên nhất thời không lên tiếng.

“Còn nữa.” An Noãn nói: “Tôi dạy anh, theo đuổi một người phải biết chiều theo ý thích của người ta. Nếu không chỉ có phản tác dụng, làm người ta phiền.”

Trong lòng Hướng Hạo Nhiên khẽ động, không thể tin được.

“Cô đang dạy tôi cách theo đuổi cô? Cô mong tôi có thể theo đuổi được cô?”

Đại thiếu gia Hướng chơi bời bao nhiêu năm, đến chỗ An Noãn, cũng coi như nghe được nhiều lời chưa từng nghe, mở mang tầm mắt.

An Noãn lắc đầu: “Không, tôi chỉ thật sự thấy rất phiền.”

Vừa nói xong, người trong phòng họp lần lượt đứng dậy mở cửa đi ra.

Mọi người gần như đều thức trắng đêm, Sở Tuấn còn chút lương tâm, cho nghỉ ngơi hai tiếng.

Vừa ra khỏi cửa anh đã thấy An Noãn đứng ở cửa, rồi mới nhớ ra có người này.

“Hai người…” Sở Tuấn chỉ một cái: “Hướng Hạo Nhiên, tôi có việc bận, cậu đừng đến góp vui nữa. An Noãn… tối qua cô cũng không nghỉ phải không, tôi phải về nhà một chuyến, đưa cô về.”

“Được.”

Vụ án đang trong giai đoạn điều tra, không thể tiết lộ ra ngoài, An Noãn bây giờ thân phận không rõ, có lòng muốn giúp cũng không giúp được. Nghĩ lại mình cũng thật sự mệt rồi, về nhà nghỉ ngơi cũng tốt.

Trên xe về nhà, còn một tiếng nữa.

Tâm trí Sở Tuấn rõ ràng đang ở trên vụ án, lên xe liền có chút lơ đãng.

Bỗng nhiên anh nghĩ đến lời khen của Chu Niệm Xuyên hôm qua.

“Đừng thấy Tiểu An chưa học qua điều tra hình sự bài bản, có vẻ là dân tay ngang, nhưng đầu óc thật sự linh hoạt, quan điểm cũng độc đáo. Tôi dùng mấy vụ án lớn trước đây để kiểm tra cô ấy, những quan điểm cô ấy đưa ra, có những cái tôi cũng không nghĩ đến.”

Chu Niệm Xuyên vừa ngưỡng mộ vừa cảm thán.

Cô bé này, đầu óc thật sự nhanh nhạy.

An Noãn ngủ gà ngủ gật trên xe.

Sở Tuấn nói: “Khụ khụ, An Noãn.”

An Noãn tưởng đã đến nơi, bật thẳng người dậy rồi đầu nghiêng sang một bên, đập vào cửa sổ.

“Ui…”

An Noãn ôm đầu, ngơ ngác nhìn ra ngoài cửa sổ.

“Vẫn chưa đến à.”

Cơn buồn ngủ của cô lại tan biến, uể oải ngồi xuống.

Giày nam nữ
Sở Tuấn nói: “Còn sớm, mới đi được mười phút.”

“Ừm.” An Noãn điều chỉnh tư thế, giải thích: “Tối qua cả đêm không ngủ, tôi hơi buồn ngủ nên không cẩn thận ngủ thiếp đi.”

“Không sao.”

An Noãn có chút ngại ngùng.

Tuy tối qua cả đêm cô không ngủ nhưng Sở Tuấn cũng cả đêm không ngủ, còn phải bôn ba bận rộn bên ngoài, vất vả hơn cô nhiều. Bây giờ lại phải lái xe, lát nữa cô có thể ở nhà nghỉ ngơi, Sở Tuấn chắc chắn còn phải về sở cảnh sát.

An Noãn có ý muốn nói, để tôi lái xe, anh ngủ một lát. Nhưng nghĩ lại không ổn — làm sao cô lại biết lái xe chứ? Không hợp với “vai diễn” hiện tại.

“Ừm, có chuyện này.” An Noãn nói.

“Cô nói đi.”

“Có thể sắp xếp cho tôi đi học lái xe không?” An Noãn nói: “Như vậy sau này đi ra ngoài, nếu anh mệt hoặc uống rượu gì đó, tôi có thể lái thay, anh cũng có thể nghỉ ngơi một chút.”

Sở Tuấn có chút bất ngờ nhưng vẫn nói: “Được.”

Biết nhiều nghề cũng không thừa.

“Cảm ơn.”

“Không có gì, chuyện này đơn giản, cô muốn học lái xe tôi có thể dạy cô.” Sở Tuấn nói: “Đợi cô thành thạo rồi tôi đăng ký cho cô ở cục, đi thi lấy bằng là được.”

Thời đại này vẫn chưa có trường dạy lái xe.

Xe không nhiều, người biết lái xe càng ít, quy trình cũng không quy củ như vậy.

An Noãn nói: “Anh yên tâm, tôi học rất nhanh, sẽ không làm mất nhiều thời gian của anh đâu.”

Chuyện nhỏ, Sở Tuấn không để trong lòng.

Không xa là một ngã tư.

Rẽ trái là đường về nhà.

Rẽ phải là đến hiện trường vụ án tối qua.

Công viên Đông Thành.

Nói là một công viên, thực ra là mấy cái ao hoang và một khu rừng.

Đây coi như là ngoại ô của Bắc Kinh rồi, lái xe phải hơn một tiếng.

Ao hoang bình thường không có ai, bây giờ trời ấm lên, thỉnh thoảng có người đến bơi, những mảnh thi thể tối qua chính là do người bơi lội phát hiện.

Lấy ao hoang phát hiện thi thể làm trung tâm, tìm kiếm cả đêm, cuối cùng tìm ra ba bao tải xác.

Cả ba bao tải xác này đều đã ngâm trong nước ba ngày. Trời nóng, đã có hiện tượng phân hủy rất nghiêm trọng.

Hỏi một vòng những người dân xung quanh nhưng không ai thấy có người hay sự việc gì kỳ lạ.

Điều kỳ lạ hơn là, xung quanh không có ai mất tích.

Thân phận của ba người mất tích với độ tuổi và giới tính khác nhau, về lý thuyết thì rất dễ điều tra. Cho dù khuôn mặt của họ đã phân hủy không còn nhận ra, tạm thời chưa phục hồi được dung mạo, nhưng số lượng và đặc điểm vẫn rõ ràng.

Vậy mà hỏi thăm suốt đêm qua, chẳng có ai mất tích, nửa tháng nay cũng không có báo án nào về mất tích.

“Được, không vấn đề gì.” Sở Tuấn nói: “Nhưng phải đợi vụ án hiện tại kết thúc, mấy ngày nay tôi không có thời gian.”

“Được.” Sở Tuấn đã nói vậy, An Noãn liền thuận miệng hỏi một câu. “Vụ án này rất khó à?”

Nhìn dáng vẻ nhíu mày của Sở Tuấn, có vẻ không thuận lợi lắm.

“Ừm…” Sở Tuấn xoay vô lăng, đạp phanh, từ từ dừng xe bên đường.

“Sao vậy?” An Noãn ngạc nhiên.

Sở Tuấn nói: “Tôi đột nhiên nhớ ra, phải đến hiện trường một chuyến.”

“Hả?” An Noãn ngáp một cái: “Bây giờ sao?”

“Ừ, đúng vậy.”

“Ồ ồ ồ.” An Noãn lập tức nói: “Vậy anh thả tôi xuống ven đường, tôi tự đi xe buýt về.”

Sở Tuấn nhìn kỹ biểu cảm của An Noãn: “Cô có nghĩ tôi cố ý trêu cô không?”

Đàn ông to cao như vậy, sao lại nhạy cảm thế?

An Noãn cười nói: “Không đâu, tôi biết trách nhiệm của anh, tôi cũng thấy công việc quan trọng.”

Nói xong An Noãn định mở cửa xuống xe.

Người khác có thể không hiểu nhưng cô nhất định hiểu. Dù sao cô cũng đã làm trong đó 10 năm, khi có vụ án lớn, áp lực cực lớn, ăn ngủ ở cục mười ngày mấy chục ngày là chuyện bình thường. Sự vất vả trong đó người ngoài không hiểu nhưng cô đều hiểu. Tuyệt đối sẽ không kéo chân sau.

“Đợi đã.” Sở Tuấn gọi cô lại.

“Sao vậy?” An Noãn dừng động tác: “Có thứ gì muốn tôi mang về không?”

Sở Tuấn gõ gõ vô lăng, trầm ngâm một lát: “Ở đây đi xe buýt về phải đi khá xa. Nếu cô không quá buồn ngủ cũng có thể đi cùng tôi đến hiện trường, sau đó tôi đưa cô về nhà.”

An Noãn do dự: “Có thích hợp không? Tôi có thể đi không?”

“Cô sợ à?”

“Cũng không sợ, ban ngày ban mặt thế này sợ gì, chỉ sợ vi phạm quy định.”

“Không sao, cô lại không phải hung thủ, hơn nữa ngày nào cũng ở dưới mắt tôi, cũng không sợ nói lung tung…” Sở Tuấn dừng một chút: “Hơn nữa chú Chu nói cô là dân tay ngang, tôi cũng muốn xem cô có thể mèo mù vớ cá rán, tìm được manh mối gì không.”

Định vị của Chu Niệm Xuyên cho An Noãn thật sự không tệ.

Bây giờ ai cũng biết cô là dân tay ngang.

Dù sao An Noãn học lớp năm tiểu học, làm sao có thể là người được đào tạo bài bản.

“Ha ha.” An Noãn cười gượng: “Vậy được, vậy đi thôi. Phá án sớm ngày nào, học lái xe sớm ngày ấy.”

“Được.” Sở Tuấn nói: “Cô ngủ một lát đi, đến nơi tôi gọi cô.”

An Noãn lại nhắm mắt, dựa vào lưng ghế.

Người quá mệt mỏi, đầu óc cũng sẽ không minh mẫn.

Giấc ngủ này không yên, trong cơn mơ màng, An Noãn cảm thấy có người đang bóp cổ mình, như có một sợi dây đang trói chặt cô, càng siết càng chặt, như muốn siết chết cô.

“Đừng!”

An Noãn giật mình tỉnh dậy từ trong mơ, bật người dậy rồi bị dây an toàn kéo giật lại.

Hoàn toàn tỉnh táo.

Bình Luận (0)
Comment