Nữ Cảnh Sát Thập Niên 80 Bá Đạo, Đội Trưởng Lạnh Lùng Tim Loạn Nhịp

Chương 39

Về xa, gần. Nhộn nhịp, hoang vắng.

Tất cả những sự so sánh đó trong lòng Sở Tuấn và An Noãn vốn dĩ đã không giống nhau.

Tuy Sở Tuấn ở thời đại này đã là thiên chi kiêu tử, người có kiến thức rộng. Anh đã đi qua non sông đất nước, cũng đã ra nước ngoài ngắm nhìn thế giới khác. Nhưng thời đại luôn có giới hạn của nó.

Tầm nhìn của anh không thể nào rộng bằng An Noãn.

Có những nơi anh thấy bình thường, An Noãn nhìn vào chỉ thấy hoang vắng.

Sở Tuấn trầm ngâm nói: “Nếu cô là hung thủ sẽ vứt xác ở đâu?”

“Tùy tình hình.” An Noãn nói: “Nếu tôi có phương tiện giao thông thuận tiện, sẽ đưa thi thể đi càng xa càng tốt, ít nhất, trong tình hình bình thường, tuyệt đối không có ai đi qua.”

“Thế nào là phương tiện giao thông thuận tiện?”

“Ô tô.”

Chỉ có ô tô, những thứ khác đều không tính.

Thời đại này người có ô tô quả là đếm trên đầu ngón tay.

“Nếu không có thì sao?”

“Vậy thì ngược lại, càng gần càng tốt. Tốt nhất là không cần ra khỏi nhà đã giải quyết được thi thể, vì mỗi phút trên đường đều có nguy cơ bị lộ.”

Sở Tuấn suy nghĩ kỹ một lúc: “Xử lý thi thể không dễ như vậy. Nhưng hung thủ có thể hoàn thành việc phân xác ba thi thể, có thể thấy môi trường sống của hắn tương đối rộng rãi, rất có thể là nhà riêng, có không gian khá lớn.”

Sáng nay khi họp họ cũng đã phác họa chân dung hung thủ.

Sở Tuấn nói: “Theo kết quả khám nghiệm của pháp y, tình hình phân xác của ba thi thể hoàn toàn giống nhau. Hung thủ chỉ có một người, sức lực rất lớn, thủ pháp thành thạo, có thể làm công việc liên quan đến giết mổ. Nhưng việc phân xác thật sự cần một nơi khá lớn, máu sẽ bắn tung tóe khắp nơi. Còn có tiếng động, có mùi máu tanh, nên nơi phân xác là một nơi đủ lớn, đủ hẻo lánh, hoặc có mùi gì đó che đậy.”

Đồ tể, bác sĩ, thợ đốn gỗ? Tóm lại là một người quen dùng dao.

“Ừm, tôi hiểu.” An Noãn nói: “Giết người dễ, vứt xác khó, từ xưa đến nay đều như vậy.”

Chuyện là như vậy, nhưng cách cô tóm tắt vấn đề nghe lại thật kỳ quặc.

Sở Tuấn có chút không quen nên quyết định bỏ qua.

Bây giờ anh không thể đi sâu vào những chi tiết này, nếu đi sâu vào sẽ phát hiện trên người An Noãn có quá nhiều điểm kỳ lạ.

“Chúng tôi lấy ao hoang nơi vứt xác làm trung tâm, đã đi thăm hỏi các làng xung quanh. Nhưng tạm thời chưa phát hiện địa điểm nào đáng ngờ.”

Phải nói, Sở Tuấn và đồng đội làm việc khá nhanh.

Từ lúc phát hiện các mảnh thi thể đến giờ cũng mới chỉ một đêm và nửa buổi sáng mà đã điều tra được nhiều thứ như vậy.

Người có thể chạy khắp nơi nhưng nơi chốn thì không thể chạy. Từ một số góc độ mà nói, tìm nơi dễ hơn tìm người.

Highlands Redeem Zalo
An Noãn nhanh chóng nắm được trọng điểm của Sở Tuấn.

“Vậy là anh đưa tôi đến đây muốn mèo mù vớ cá rán.”

Bị vạch trần, Sở Tuấn cười gượng.

Đúng là như vậy.

Tuy tuổi Sở Tuấn không lớn nhưng cũng đã xử lý không ít vụ án, hiện tại thật sự chưa có tiến triển đột phá nào, nhưng điều này rất bình thường.

Phá án không phải là trò đùa, hiếm có trường hợp phát hiện ngày nào, phá án ngay ngày đó. Huống hồ là vụ án phân xác, ba mạng người, đây là một vụ án lớn, điều tra mười ngày nửa tháng là chuyện bình thường.

Anh đột nhiên nảy ra ý nghĩ hỏi An Noãn, không nghĩ là dựa vào An Noãn phá án, chỉ là tò mò mà thôi.

An Noãn tỏ ra rất thấu hiểu, không nói thêm gì nữa.

“Nếu hỏi ý kiến của tôi, tôi đề nghị điều tra theo hướng hung thủ vứt xác. Đây không phải là một địa điểm vứt xác tốt, tôi nghĩ đây là lựa chọn thứ hai của hung thủ.”

“Lựa chọn thứ hai?”

“Đúng vậy. Tôi cho rằng hung thủ có thể hoàn thành một loạt hành vi giết người, phân xác, vứt xác một cách gọn gàng. Và không để lại bất kỳ manh mối nào trên thi thể. Hắn là một người bình tĩnh, có năng lực hành động mạnh, chuẩn bị chu đáo.”

Sở Tuấn gật đầu, đây cũng là kết quả thảo luận của họ.

“Một người như vậy, suy nghĩ cực kỳ cẩn trọng, sẽ không chọn một ao hoang mà có người có thể đi qua làm nơi vứt xác. Việc thi thể xuất hiện ở đây có thể là do trong quá trình vận chuyển hắn gặp phải điều gì đó ngoài ý muốn, buộc phải tạm dừng giữa chừng, chọn nơi kín đáo gần nhất để xử lý.”

Nói cách khác, đây chỉ là lựa chọn bất đắc dĩ của hung thủ.

Dù sao cũng là ba bao tải xác, không phải chuyện đùa.

Không thể vận chuyển đi đi lại lại được.

Gió thổi qua rừng tạo ra tiếng gào thét, An Noãn đứng trước gió, tóc bay loạn xạ.

An Noãn khoanh tay, nheo mắt trong gió.

“Tôi cho rằng nơi hung thủ giết người phân xác không ở gần đây, hắn chỉ đi ngang qua. Mang theo ba bao tải xác, không thể dùng phương tiện giao thông thông thường để vận chuyển, chỉ có thể là lái xe. Người này có xe hoặc có thể tiếp xúc với xe, và chiếc xe này rất có thể đã gặp sự cố khi đến gần ao hoang, khiến hung thủ phải tạm thời thay đổi địa điểm vứt xác.”

Giây phút này An Noãn như trở về quá khứ.

Chỉ là vừa nói xong bỗng cảm thấy sau lưng ấm lên.

Sở Tuấn đến gần.

Ban đầu An Noãn không có ý nghĩ gì nhưng Sở Tuấn lại tiến thêm một bước.

Quá gần rồi, vượt qua khoảng cách an toàn giữa người với người.

Trong lòng An Noãn giật mình, đang định quay đầu lại bỗng cảm thấy trên vai nặng trĩu.

Sở Tuấn đặt tay lên vai cô.

“Đừng động đậy.”

An Noãn quay đầu được một nửa liền cứng đờ dừng lại.

“Sao vậy?”

“Cô là ai?”

Trong lòng An Noãn giật thót một cái: “Anh nói gì? Cái gì tôi là ai, tôi là An Noãn mà.”

“Không, cô không phải.” Bàn tay Sở Tuấn nắm vai An Noãn, hơi dùng sức: “Cô tự nghĩ xem, những lời cô vừa nói là thứ một người chỉ học đến lớp năm tiểu học có thể nói ra sao?”

Đến rồi, quả nhiên vẫn đến.

Sở Tuấn tiếp tục: “Cho dù cô có vẻ rất chăm chỉ nhưng tổng cộng cũng chỉ có mấy ngày này, cho dù có chăm chỉ đến đâu, có tài năng đến đâu cũng không thể có tiến bộ như vậy.”

Sự nghi ngờ của Sở Tuấn hợp tình hợp lý.

Nhưng An Noãn không hoảng.

Chuyện không có kẽ hở, không sợ bị điều tra.

“Đội trưởng Sở, anh sai rồi.” An Noãn gạt tay Sở Tuấn ra, quay người nhìn anh: “Thứ nhất, anh phải tin, trên đời này thật sự có thiên tài. Trong ngành điều tra hình sự, tôi chính là thiên tài. Thứ hai, tuy tôi chỉ học hết lớp năm tiểu học nhưng bố tôi là cảnh sát, tôi tai nghe mắt thấy, không phải là không biết gì.”

Lời giải thích có vẻ gượng gạo, nhưng không sao.

Không có lý do nào tốt hơn thì cứ giải thích đại, dù sao cho dù toàn thân đầy sơ hở cũng không sợ — chỉ cần không có bằng chứng nào để người ta nắm thóp là được

Quả nhiên, Sở Tuấn tuy mắt đầy nghi ngờ nhưng cũng không nói gì.

Ai nghi ngờ thì người đó phải đưa ra bằng chứng.

Muốn nghi ngờ thân phận cô không thể chỉ nói suông là được.

Nếu Sở Tuấn là xã hội đen thì cô còn phải sợ, nhỡ đâu bị tra tấn bức cung gì đó thì rất phiền phức. Nhưng Sở Tuấn là cảnh sát, vậy thì không có gì phải sợ.

Nói lý, ai có thể nói lý lại được cô.

“Được, nếu vậy, là tôi đa nghi rồi.” Sở Tuấn không cố chấp: “Dù sao cô cũng ở bên cạnh tôi, giả không thể thành thật, thật không thể thành giả, nếu cô có vấn đề, sớm muộn cũng sẽ lộ ra sơ hở.”

Sở Tuấn không bám lấy chuyện đó, An Noãn càng không bận tâm, lập tức quay lại vấn đề chính.

“Tôi đề nghị điều tra dọc theo con đường gần nhất có thể đi xe, kiểm tra những gia đình có xe, phạm vi chắc không quá lớn.”

“Được.”

Sở Tuấn quay người đi ra ngoài.

 

Bình Luận (0)
Comment