Nữ Cảnh Sát Thập Niên 80 Bá Đạo, Đội Trưởng Lạnh Lùng Tim Loạn Nhịp

Chương 42

An Noãn không muốn nói chuyện với Vân Duyệt Nhi, cô biết chắc chắn không có lời hay ý đẹp gì, nhưng rồi lại nghĩ lại.

Làm kẻ trộm thì có thể làm cả ngàn ngày, chứ đề phòng kẻ trộm thì ai phòng nổi cả ngàn ngày? Vân Duyệt Nhi có tiền, nếu cứ nhắm vào cô thế này cũng phiền phức.

Quan trọng là vừa oan uổng vừa bực mình.

Vì tình yêu mà trở thành chiến sĩ thì cũng đành, đây là vì cái gì mà phải chịu trận oan uổng này?

“Được, vậy chúng ta nói chuyện.”

Dì Vương nghe thấy liền cảm thấy có gì đó không ổn.

“Tiểu An, đây là bạn cháu à?”

Từng này tuổi, dì Vương đã trải qua đủ chuyện.

“À…” An Noãn thật sự không biết định nghĩa mối quan hệ này thế nào, bèn nói lấp lửng: “Cũng có thể coi là vậy ạ. Dì Vương, không phải dì muốn mua ít đồ dùng hàng ngày sao? Hay là thế này, dì đi mua đồ đi, cháu ra nói chuyện với cô ấy một lát, tí nữa chúng ta đợi nhau ở cổng chính.”

“Được không đó?” Dì Vương hơi không yên tâm: “Có cần dì đi cùng cháu không?”

Vân Duyệt Nhi đi cùng hai người đàn ông trông không dễ đụng vào, dì hơi sợ An Noãn sẽ bị thiệt thòi.

An Noãn từ nơi khác đến, chân ướt chân ráo, có thể tình cờ gặp bạn bè đã là chuyện lạ.

“Không sao đâu ạ, không cần đâu.” An Noãn chỉ về phía trước: “Bọn cháu chỉ đứng ở cổng nói chuyện thôi, ngoài đường lớn người qua người lại, không sao đâu ạ.”

“Vậy được.” Dì Vương yên tâm hơn một chút: “Thế các cháu ra nói chuyện đi.”

An Noãn gật đầu.

Dì Vương đi được hai bước lại quay đầu lại, vẫn không yên tâm, nắm lấy tay An Noãn.

“Tiểu An à.” Dì Vương nói nhỏ: “Nếu có khó khăn gì cháu phải nói với ông, biết chưa? Tuyệt đối đừng tự mình gánh vác nhé.”

“Vâng ạ, cháu biết rồi.” Giọng An Noãn dịu dàng: “Cảm ơn dì Vương.”

Cô nhìn mọi chuyện rõ ràng bằng đôi mắt của mình.

Ai đối xử tốt với cô, cô sẽ đáp lại bằng sự tử tế.

An Noãn trước giờ luôn là người rất rạch ròi, đối với người nhà và người ngoài, sự khác biệt còn lớn hơn cả đối với người và chó.

Nếu Vân Duyệt Nhi rủ cô đi nơi khác, chắc chắn không được. Nhưng ở cổng chợ thì chẳng có gì phải sợ. Đây là trung tâm Bắc Kinh, người qua kẻ lại, giữa ban ngày ban mặt, an ninh không đến nỗi tệ đến mức đó.

Vân Duyệt Nhi chưa bao giờ đứng ngoài đường lớn nói chuyện với ai, cô ta vốn định đề nghị qua quán cà phê đối diện uống một ly nhưng bị từ chối thẳng thừng.

“Cứ nói ở đây đi.” An Noãn nói: “Cô Vân, cô muốn nói gì với tôi?”

Vân Duyệt Nhi xách chiếc túi nhỏ đứng bên lề đường, hai vệ sĩ của cô ta đứng cách một mét về hai phía. Dù người qua đường có liếc nhìn nhưng không ai dám lại gần, trông đã thấy không dễ chọc vào.

Nước hoa Bodymist
“Chuyện hôm đó là một sự cố ngoài ý muốn, nhưng Lương Nhu đúng là vì muốn bênh vực tôi nên mới trêu chọc cô.”

An Noãn không nói gì.

Chuyện này không phải đã cho qua rồi sao? Còn nhắc lại làm gì?

Vân Duyệt Nhi nói: “Chuyện này là trách nhiệm của tôi, cô đừng ghi hận Lương Nhu.”

Hửm?

Hình như có gì đó không đúng.

Người như Vân Duyệt Nhi và Lương Nhu sao lại để tâm đến sự ghi hận của cô? Cô có hận đến chết thì làm được gì?

“Nghe ý của cô… là đã xảy ra chuyện gì sao?”

“Cô không biết à?”

An Noãn lắc đầu.

“Tôi không biết.”

Vân Duyệt Nhi nói: “Ngày hôm sau, việc kinh doanh của nhà Lương Nhu gặp chút rắc rối, vốn là một quy trình phê duyệt rất dễ dàng, tự nhiên lại bị kẹt lại, cũng không biết đã đắc tội với ai.”

An Noãn thực sự rất ngạc nhiên: “Lại có chuyện như vậy sao?”

“Hừ.” Vân Duyệt Nhi nói: “Nhà họ Lương hỏi thăm một chút mới biết chuyện tối hôm đó. Sau đó nhà họ Lương bắt Lương Nhu về dạy dỗ một trận, ngày hôm sau giấy tờ phê duyệt liền được thông qua.”

Tối hôm đó An Noãn quả thực đã chịu thiệt, Sở Tuấn cũng đã hứa với cô, nhất định sẽ đòi lại công bằng cho cô.

Lúc đó cô còn tưởng đó chỉ là lời nói khách sáo, ai ngờ hành động lại nhanh đến vậy.

Nhưng điều này cũng chứng tỏ, năng lực của Sở Tuấn tuyệt đối không chỉ là một đội trưởng đội cảnh sát hình sự.

“Tôi thật sự không biết chuyện này.” An Noãn nói: “Nhưng không phải giấy tờ đó đã được thông qua rồi sao? Hơn nữa chỉ là chuyện nhỏ, dù là Sở Tuấn trả thù cũng sẽ không bám riết không tha. Bây giờ cô nói với tôi chuyện này cũng chẳng có ý nghĩa gì.”

“Không có ý nghĩa gì?” Vân Duyệt Nhi nhướng mày: “Chỉ là cảm thấy cô cũng lợi hại đấy, hơn nữa tôi cũng thực sự tò mò, rốt cuộc cô là em gái nuôi của Sở Tuấn hay là hôn thê? Dì vừa nãy là người giúp việc nhà họ Trạch đúng không, trông có vẻ rất thân với cô.”

An Noãn cười nhẹ: “Cô Vân, tôi nghĩ cô có chút hiểu lầm.”

“Hiểu lầm gì?”

“Cô nghĩ Sở Tuấn trả thù Lương Nhu là vì tôi sao?”

“Chẳng lẽ không phải?”

“Đương nhiên không phải, là vì thể diện của anh ấy. Tôi là người anh ấy dẫn đi, Lương Nhu không phải tát vào mặt tôi mà là tát vào mặt anh ấy. Sở Tuấn là người thế nào cô rõ hơn tôi, anh ấy có bao giờ ngậm bồ hòn làm ngọt không? Có bao giờ chịu thiệt không? Nếu tôi là các cô, tôi sẽ thấy may mắn vì chuyện tối hôm đó không làm lớn chuyện, nếu không thì không chỉ đơn giản là kẹt một quy trình phê duyệt đâu.”

Điều này không hề nói quá, tối hôm đó suýt chút nữa là mấy nhà đều tiêu đời.

An Noãn nói tiếp: “Chúng ta không phải bạn bè, không có chuyện riêng tư để nói. Mối quan hệ giữa tôi và Sở Tuấn cứ theo lời anh ấy nói là được.”

“Cuối cùng, tôi biết lý do chính cô không ưa tôi là vì Hướng Hạo Nhiên, về điểm này tôi phải nói rất rõ ràng với cô. Tôi và anh ta không có bất kỳ quan hệ nào. Mọi hành động của anh ta đều không liên quan đến tôi. Nếu cô thích Hướng Hạo Nhiên, tôi hy vọng cô sẽ cố gắng hết sức để theo đuổi anh ta.”

Câu thứ ba quả nhiên đây là điều Vân Duyệt Nhi quan tâm nhất.

Sắc mặt cô ta lập tức thay đổi.

Trong lòng An Noãn khẽ động.

“Hay là thế này, thực ra về chuyện theo đuổi người khác tôi cũng biết một chút. Tôi cho cô vài lời khuyên, cô thấy thế nào?”

Vân Duyệt Nhi tuyệt đối không ngờ mọi chuyện lại thành ra thế này.

An Noãn đang dạy cô cách theo đuổi Hướng Hạo Nhiên.

“Cô nói thử xem.”

Vân Duyệt Nhi quả thực đã hứng thú.

“Đầu tiên, xác định mối quan hệ giữa hai nhà các cô.” An Noãn nói: “Ý tôi là, với thân phận của các cô, rất coi trọng môn đăng hộ đối. Nếu các cô ở bên nhau, bố mẹ hai bên có đồng ý không?”

Vân Duyệt Nhi quả quyết: “Có.”

“Tốt.” An Noãn nói: “Trong lòng Hướng Hạo Nhiên, có ‘ánh trăng sáng’ nào không?”

“Ánh trăng sáng?” Vân Duyệt Nhi có chút không hiểu.

“Đúng vậy, chính là người trong mộng.” An Noãn giải thích: “Tôi biết Hướng Hạo Nhiên là một thiếu gia ăn chơi, nhưng có những người đàn ông trong lòng sẽ có một ‘ánh trăng sáng’, là người mà họ cầu mà không được. Người này xa vời không thể với tới, vì không có được nên cứ mãi nhớ mong. Từ đó về sau anh ta sẽ không bao giờ thích bất kỳ ai nữa.”

Hành động kỳ quặc của Hướng Hạo Nhiên mấy ngày nay, cô nghĩ đi nghĩ lại, cảm thấy rất có khả năng này. Có lẽ cô trông giống ‘ánh trăng sáng’ của anh ta nên bị Hướng Hạo Nhiên coi là người thay thế. Nếu không thì còn khả năng nào nữa?

An Noãn kiếp trước cũng khá bận rộn, truyện tổng tài bá đạo có đọc nhưng không nhiều, chỉ có thể tổng kết những gì mình biết.

Vân Duyệt Nhi suy nghĩ kỹ lưỡng: “Hình như chưa nghe nói qua, nhưng tôi cũng mới quen Hạo Nhiên mấy năm gần đây, tình hình trước kia tôi phải đi điều tra một chút.”

“Đúng vậy, biết người biết ta, trăm trận trăm thắng.” An Noãn khuyến khích Vân Duyệt Nhi: “Những chuyện này cô không điều tra rõ ràng, làm sao mà tìm được cách đối phó phù hợp?”

Vân Duyệt Nhi bất giác cảm thấy lời An Noãn nói rất có lý.

“Cô đi điều tra đi, tra được thì nói cho tôi biết. Nhớ là điều tra âm thầm thôi nhé.” An Noãn nói: “Tôi sẽ thiết kế riêng cho cô một kế hoạch theo đuổi.”

Vân Duyệt Nhi chống cằm trầm ngâm: “Nhưng mà… tôi phải điều tra từ những phương diện nào?”

“Tôi dạy cô.” An Noãn nói: “Ví dụ như, Hướng Hạo Nhiên có sở thích đặc biệt nào không, thích ăn món gì, kỷ niệm ngày nào, dùng đồ vật đặc biệt nào. Sau khi trưởng thành, có đối xử đặc biệt tốt với ai không. Làm những việc trông có vẻ bình thường nhưng thực ra lại khác thường.”

Cô thì không có cách nào điều tra Hướng Hạo Nhiên nhưng Vân Duyệt Nhi thì có.

Vân Duyệt Nhi đăm chiêu suy nghĩ.

“Tôi hiểu rồi, cô nói đúng.”

 

Bình Luận (0)
Comment