Nữ Cảnh Sát Thập Niên 80 Bá Đạo, Đội Trưởng Lạnh Lùng Tim Loạn Nhịp

Chương 44

“Hả?” An Noãn vẫn chưa tỉnh ngủ hẳn: “Vì… vì sao?”

“Không phải cô muốn học chút võ để tự vệ sao?” Sở Tuấn nói: “Tôi đồng ý rồi.”

Nói xong, Sở Tuấn định đóng cửa.

Nhưng An Noãn đã nắm lấy tay nắm cửa: “Đợi đã, đợi đã, hôm nay bắt đầu luôn à?”

“Đúng.”

“Nhưng tôi vẫn còn bị thương mà…” An Noãn muốn tìm một người có thể nghiêm khắc với mình nhưng cũng không cần phải ác đến thế chứ.

“Không vấn đề gì, trước tiên tập thể lực cơ bản, tiến hành từng bước một.” Sở Tuấn nói: “Tôi đã gọi điện cho bác sĩ, chân cô chắc cũng không đau nữa rồi nhỉ.”

Đúng là không đau nữa, hôm qua đã hết đau rồi.

“Nhưng mà…”

Sở Tuấn đóng cửa lại.

An Noãn nhìn cánh cửa đóng sầm, ngẩn người một lúc rồi quay người lao vào phòng tắm.

Cô mơ hồ có một dự cảm không lành.

Sở Tuấn không phải là thẹn quá hóa giận, muốn hành hạ cô đấy chứ? Hôm qua cô còn lập công, giúp họ phá án cơ mà, đội trưởng Sở không thể vong ân bội nghĩa được!

Mười phút sau, An Noãn đúng giờ xuống lầu.

Sở Tuấn đang đợi cô trong vườn hoa nhỏ.

Nắng sớm dịu nhẹ, mấy chậu hoa hồng trước mặt đang nở rộ, cành hoa lay động trong gió, thật đúng là người đẹp hơn hoa.

Đàn ông và hoa hồng, cũng rất hợp nhau.

Nghe thấy tiếng bước chân, Sở Tuấn đưa tay ngắt một đóa hồng.

An Noãn vừa hay bước tới, Sở Tuấn quay người, đóa hoa liền chìa ra trước mặt cô.

Sở Tuấn nói: “Tặng cô.”

An Noãn nhìn đóa hoa mà cứ như đang nhìn một khẩu súng.

Nhưng hoa sắp chọc vào mũi cô rồi.

“Cảm… ơn.” An Noãn đành phải nhận lấy.

“Đẹp không?”

“Đẹp…” An Noãn thầm chửi trong lòng, cái quỷ gì đây, tán tỉnh một cách cứng nhắc thế à?

Nước hoa Bodymist
Xem ra Sở Tuấn trước đây đúng là nghiêm túc thật, tuy đẹp trai nhưng không thường xuyên sử dụng thế mạnh của mình. Nên màn tán tỉnh có hơi gượng gạo, hoàn toàn dựa vào mặt và dáng để chống đỡ.

Sở Tuấn nói: “Đề nghị hôm qua của tôi, tối qua cô đã suy nghĩ chưa?”

“Đề nghị gì?”

“Kết hôn.”

An Noãn đi lên hai bước, cắm cành hồng vào túi áo của Sở Tuấn: “Đội trưởng Sở, tỉnh lại đi, trời sáng rồi.”

Nói xong An Noãn đi vào trong sân.

Sở Tuấn bị điên rồi, không cần để ý.

Kiểu người cao ngạo này, lạnh nhạt với anh ta vài lần là anh ta sẽ tự biết khó mà lui. Nếu nói về độ khó nhằn trong chuyện này, Hướng Hạo Nhiên chắc chắn còn khó nhằn hơn Sở Tuấn.

“Bắt đầu thôi.” An Noãn nói: “Chúng ta làm việc chính đi, đừng lãng phí thời gian.”

“Được.” Sở Tuấn lấy bông hồng trong túi áo ra đặt lên bệ cửa sổ rồi đi theo.

An Noãn vung tay, duỗi chân, làm vài động tác khởi động.

Sở Tuấn nói: “Chạy bộ cùng tôi.”

Quả nhiên là bài tập cơ bản của cơ bản.

“Được.”

An Noãn không nói hai lời, lập tức đồng ý.

Sở Tuấn quay người chạy ra ngoài, An Noãn vội vàng đuổi theo.

Cứ thế chạy vòng vòng quanh sân.

Mười phút đầu An Noãn vẫn ổn. Mười lăm phút bắt đầu thấy đuối sức.

May mà Sở Tuấn còn biết cô là người mới nên chạy không nhanh.

Nửa tiếng sau An Noãn thật sự chạy không nổi nữa, cảm giác như bước tiếp theo mình sẽ chết vì mệt trên đường mất.

“Anh… anh Sở.” An Noãn dừng lại, cúi người thở hổn hển: “Không… không được nữa rồi.”

Sở Tuấn dừng lại nhìn cô.

“Thế đã không được rồi à?”

“Tiền hành từng bước…” An Noãn chỉ cảm thấy lồng ngực nóng rát: “Lâu lắm rồi tôi không chạy như thế này.”

Sở Tuấn nhìn đồng hồ: “Hôm nay thế là đủ rồi, nghỉ đi.”

May mà Sở Tuấn cũng không đến nỗi mất hết tính người.

An Noãn chỉ muốn quỳ xuống tạ ơn đội trưởng Sở đã không hành hạ cô đến chết.

“Lại đây, gập bụng.” Sở Tuấn nói: “50 cái.”

An Noãn trợn tròn mắt.

Ở một góc sân có một số dụng cụ thể thao. Xà đơn, xà kép các loại, có thể thấy đây là nơi Sở Tuấn thường xuyên luyện tập.

Sở Tuấn đi tới: “Chê đất bẩn à?”

“Không chê.”

Thực ra đất không hề bẩn, chỉ có chút bụi thôi. Sân này ngày nào cũng có người quét dọn, gần đây lại không mưa, chỉ có một lớp bụi mỏng.

“Nào, 50 cái gập bụng.”

Sở Tuấn hất cằm xuống đất.

Trong lòng An Noãn đã hiểu ra.

Trọng điểm không phải là 50 cái gập bụng mà là thái độ của cô.

Sở Tuấn chắc cũng không muốn dạy một người vừa sợ khổ, vừa sợ bẩn, vừa sợ mệt, lại còn õng ẹo. Nếu cái này cũng không được, cái kia cũng không xong thì sẽ là công cốc.

Thế là An Noãn không nói hai lời, nằm thẳng xuống đất.

Gập bụng thì cô vẫn biết làm, nhưng làm được một cái lại cảm thấy không có lực.

“Hay là… anh giữ chân giúp tôi được không?” An Noãn nói: “Một mình làm hơi chới với.”

Không dùng được lực cơ bụng.

Sở Tuấn cũng không chần chừ, ngồi xuống bên cạnh An Noãn, đưa một tay ra đè lên hai cổ chân của cô.

Nhìn thì có vẻ làm cho có nhưng sức anh rất lớn, chỉ một cái đè này An Noãn không tài nào lay chuyển được.

Dì Vương đang nấu cơm trong bếp, định ra vườn hái quả cà chua, vừa bước ra nhìn bâng quơ một cái liền kinh ngạc đến sững sờ.

“Ông ơi, ông ơi.”

Giọng dì Vương run rẩy: “Ông mau ra xem này.”

Ông cụ Trạch đang đọc báo trong phòng khách, nghe thấy giọng dì Vương run rẩy liền vội vàng đi ra xem.

Sau đó liền tức giận đùng đùng xách gậy đi tới.

“Sở Tuấn, cháu đang làm gì thế?”

An Noãn đang gập bụng đến cái thứ 37, thực sự không dậy nổi nữa.

“Nào, nhanh lên.” Sở Tuấn còn vẫy tay: “Còn thiếu nhiều đấy, làm xong rồi làm thêm 50 cái nhảy cóc nữa…”

An Noãn cắn răng làm thêm một cái rồi nằm vật ra.

“Không được nữa rồi, chết vì mệt mất.”

“Không chết được đâu.” Sở Tuấn lòng dạ sắt đá, nhưng rồi anh thấy ông cụ Trạch đang nổi giận đùng đùng tiến lại gần.

Ông cụ từ xa đã giơ gậy lên.

Sở Tuấn bật dậy: “Ông lại làm sao nữa thế?”

May mà sân rộng, dễ chạy.

“Á…” An Noãn vốn đang dồn sức lao lên, có Sở Tuấn đè nên rất vững. Nhưng Sở Tuấn đột nhiên buông ra, giống như hòn đá dằn bị ném đi, cô lập tức ngã sang một bên.

May mà cô nhanh tay lẹ mắt, lúc sắp ngã đã ôm chầm lấy thứ gần nhất.

Cẳng chân của Sở Tuấn.

Ông Trạch đã xông tới.

“Hai đứa đang làm gì thế?”

“Ông ạ.”

An Noãn vội vàng buông tay đứng dậy.

“Ông.” An Noãn ngoan ngoãn đứng nghiêm: “Bọn cháu đang tập thể dục ạ.”

“Tập thể dục?”

“Dạ.” An Noãn quệt mồ hôi trên trán: “Vừa chạy bộ nửa tiếng xong, mệt muốn chết luôn.”

Ông Trạch nhìn Sở Tuấn rồi lại nhìn An Noãn, gật gật đầu.

“Thế mau đi nghỉ đi, rèn luyện sức khỏe là tốt nhưng không thể mệt quá thế này được.” Ông Trạch xót xa nói: “Cháu là con gái, không thể so với thằng nhóc thô lỗ này được.”

“Vâng ạ, ông. Vậy cháu về tắm rửa thay quần áo trước ạ.”

An Noãn vội vàng chạy đi.

Chạy được hai bước chân hơi mềm, lảo đảo một cái rồi lại chạy tiếp.

An Noãn vừa đi, ông Trạch lập tức lộ ra bộ mặt thật.

“Cháu làm sao thế, có phải cố tình hành hạ Tiểu An không?” Ông cụ không vui nói: “Cháu thấy Tiểu An hiền lành nên bắt nạt nó đúng không?”

Sở Tuấn tức thì cảm thấy oan ức, oan hơn cả Thị Kính.

Cái tính của An Noãn ấy, ai mà bắt nạt nổi?

Bình Luận (0)
Comment