Nữ Cảnh Sát Thập Niên 80 Bá Đạo, Đội Trưởng Lạnh Lùng Tim Loạn Nhịp

Chương 68

Đúng là đấu trường của ba người.

Giây phút này, sự lúng túng như muốn nổ tung.

Cuối cùng vẫn là An Noãn lên tiếng trước.

“Xin lỗi.” An Noãn cười gượng: “Tôi thật sự không cố ý. Là anh Lư nhờ tôi đưa một tập tài liệu tôi mới đến đây, không ngờ hai người đang có chuyện cần nói.”

Mặt Đổng Tử Oanh đỏ bừng, nhất thời không nói nên lời.

Cảnh tượng này… thật kích thíc/h.

An Noãn thầm nghĩ, nếu mình là bạn gái chính thức còn có thể lên tiếng, bảo vệ lợi ích của mình. Nhưng mình cũng danh không chính ngôn không thuận, làm gì cũng không thích hợp.

Thôi thì đi trước.

An Noãn nhanh chóng đặt tập tài liệu vào phòng pháp y rồi vội vàng nói: “Tôi đi trước, hai người cứ nói chuyện tiếp đi.”

Cô vừa định đi đã bị Sở Tuấn túm lấy.

“Đừng đi.” Sở Tuấn nói khẽ: “Cô đi cái gì chứ?”

An Noãn giật tay ra nhưng không thoát.

“Pháp y Đổng, chúng tôi đi trước.” Sở Tuấn nghiêm túc nói: “Cô cũng tan làm sớm đi.”

Đổng Tử Oanh cúi đầu, hốc mắt đỏ hoe.

Cô ấy vốn cũng là người rất lý trí và bình tĩnh, nhưng lúc này thật sự có chút không chịu nổi.

Nếu An Noãn la lối om sòm, cô ấy còn có thể tìm thấy chút cảm giác chiếm ưu thế. Nhưng An Noãn lại bình tĩnh như vậy, khiến cô ấy có cảm giác mình chính là kẻ thứ ba xen vào.

Cứ như An Noãn là chính cung, hoàn toàn không thèm để ý đến một vai hề như cô ấy.

Dĩ nhiên, nếu nói một cách nghiêm túc, sự thật đúng là như vậy, cô ấy có chút hoảng sợ.

Nếu chuyện này bị An Noãn nói ra, ngày mai cô ấy sẽ không còn chỗ đứng ở đây nữa. Mọi người đều sẽ biết cô ấy đã làm chuyện gì.

An Noãn bị Sở Tuấn kéo đi vài bước.

“An Noãn, An Noãn.” Đổng Tử Oanh nghiến răng, đuổi theo: “Tôi có chuyện muốn nói với cô.”

Sở Tuấn đành phải dừng lại.

“Pháp y Đổng, cô nói đi.”

“Chuyện hôm nay… tôi muốn giải thích một chút.”

“Không cần, không cần.” An Noãn liên tục xua tay: “Thật sự không cần, vừa rồi tôi đều nghe thấy cả rồi… không phải, ý của tôi là, tôi không nghe thấy gì cả, tối nào tôi cũng bị điếc một lúc. Dĩ nhiên, tôi cũng sẽ không nói ra ngoài một lời nào, chị cứ yên tâm.”

Giày nam nữ
Chuyện này đừng giải thích nữa, càng giải thích càng lúng túng.

Đổng Tử Oanh há miệng, không nói nên lời.

Nhưng cô ấy lại có chút yên tâm.

Cô và An Noãn quen biết chưa lâu nhưng qua vài ngày tiếp xúc, có thể thấy An Noãn không phải là một người hẹp hòi, nhỏ nhen. Lời cô nói khiến người ta cảm thấy an tâm một cách kỳ lạ.

An Noãn nói không truy cứu, không tuyên truyền thì thật sự sẽ không nói ra.

Đây là tha cho Đổng Tử Oanh một mạng.

“Tôi thề.” An Noãn giơ tay lên: “Chuyện hôm nay, tôi biết chị cũng không có ý xấu. Chuyện đó, thiếu nữ mộng mơ mà, thích ai cũng rất bình thường, tôi có thể hiểu. Sẽ không nói ra ngoài, để không ảnh hưởng đến cuộc sống của chị.”

Biểu cảm của Đổng Tử Oanh như thể vừa nuốt phải một con ruồi.

An Noãn nói rất chân thành, không có một chút ý mỉa mai nào. Thậm chí trên mặt còn có vẻ nhân từ, bao dung của bậc trưởng bối khiến Đổng Tử Oanh không nhịn được dụi mắt như thể bị ảo giác.

Sở Tuấn thở ra một hơi.

“Cứ vậy đi, chúng tôi đi trước. Pháp y Đổng, chuyện hôm nay cứ bỏ qua đi. Hy vọng sau này cô cũng không có ý nghĩ gì khác.”

Sở Tuấn kéo An Noãn đi, lần này không dừng lại nữa.

Kéo thẳng đến xe, ngồi xuống.

Đóng cửa xe, bãi đỗ xe trống không, chỉ có hai người họ.

Câu đầu tiên của Sở Tuấn lại là một câu hỏi trách móc.

“Chuyện của Đổng Tử Oanh có phải cô đã biết từ lâu rồi không?”

“Hả?”

“Tôi đã nói mà, hai ngày nay cô hỏi tôi mấy lần, có người mình thích hay không, tôi còn đang ngơ ngác không hiểu chuyện gì, hóa ra là vì Đổng Tử Oanh. Cô biết Đổng Tử Oanh thích tôi? Cô ấy… đã nói với cô chuyện này?”

Chuyện này phải nói sao đây? An Noãn gãi đầu.

“Còn có ẩn tình gì nữa à?” Sở Tuấn suy đi nghĩ lại: “Tôi nhớ, chính là vào ngày chúng ta đến hồ chứa nước, cô đột nhiên hỏi tôi câu này.”

An Noãn gật đầu.

Đúng, không sai.

Sở Tuấn nói: “Đổng Tử Oanh đã tìm cô, thị uy với cô?”

Sở Tuấn và Đổng Tử Oanh cũng đã làm việc cùng nhau vài năm, không quá quan tâm đến cô ấy, nhưng vẫn có qua lại trong công việc, cũng coi như hiểu biết một chút.

Anh cảm thấy Đổng Tử Oanh không phải người như vậy.

Nhưng lúc này, chỉ số EQ và IQ của Sở Tuấn đều đang ở mức cao, tuyệt đối sẽ không nói ra những lời như “tôi hiểu cô ấy”. Lời này mà nói ra thì sẽ trở nên mập mờ, không trong sạch.

“Không có đâu.” An Noãn nói: “Ừm… thực ra là thế này, tôi đã nhìn thấy hai người.”

“Nhìn thấy chúng tôi?” Sở Tuấn không hiểu: “Ý gì?”

Đây cũng là một kiểu nhìn lén, An Noãn vốn không muốn nói nhưng đến lúc này không nói cũng không ổn.

Do dự một chút, An Noãn nói: “Chính là vào buổi sáng ngày chúng ta bị tấn công ở hồ chứa nước, tôi đã nhìn thấy anh và Đổng Tử Oanh đang nói chuyện trên đường.”

Sở Tuấn đang nhớ lại.

“Chính ở vị trí đó.” An Noãn chỉ tay: “Tôi nhìn thấy anh và Đổng Tử Oanh đứng ở đó nói chuyện, thái độ rất thân mật. Anh còn dùng tay chạm vào tóc cô ấy…”

“Có chuyện này sao?” Sở Tuấn nhíu mày: “Cô có nhìn nhầm không?”

“Dĩ nhiên, tôi đâu có mù.” An Noãn lý lẽ hùng hồn: “Mắt tôi tốt lắm, không thể nhìn nhầm được. Chính là anh, mặc áo sơ mi trắng quần jean, giống hệt trang phục của anh ngày hôm đó. Tôi nghĩ đi nghĩ lại, bình thường anh là một người rất có chừng mực, sẽ không lăng nhăng với đồng nghiệp nữ, dính líu không rõ ràng, cho nên tôi nghĩ hai người chắc là có cảm tình với nhau.”

An Noãn càng nói càng cảm thấy mình có lý.

Bất kể tình cảm của cô và Sở Tuấn là thật hay giả nhưng mối quan hệ chắc chắn là thật.

Sở Tuấn ở bên ngoài không rõ ràng với người khác, ở một mức độ nào đó chính là cắm sừng cô. Cô vẫn luôn không vạch trần chỉ là vì độ lượng thôi. Không có gì có lỗi với Sở Tuấn cả.

“Áo sơ mi trắng, quần jean, nói chuyện với Đổng Tử Oanh trên đường phố bên ngoài…” Sở Tuấn từ từ nói: “Tôi biết chuyện gì rồi.”

“Chuyện gì?”

“Cô nhìn thấy anh trai tôi rồi.”

“Hả?” An Noãn bất ngờ: “Anh trai anh? Anh nói là Trạch Sâm?”

“Đúng.” Sở Tuấn nói: “Anh trai tôi trước đây vẫn luôn đi công tác ở ngoài, hai ngày nay mới về.”

Điều này An Noãn biết, ông nội cũng đã nói, còn hẹn thứ bảy này cùng ăn cơm.

Sở Tuấn nói: “Anh ấy cũng có nhà riêng ở bên ngoài, không phải ngày nào cũng về nhà. Buổi sáng hôm đó anh ấy đi ngang qua cục cảnh sát, đúng là có đến tìm tôi. Trong văn phòng không cẩn thận làm ướt quần áo nên đã thay một bộ đồ của tôi. Người cô nhìn thấy chắc chắn là anh ấy. Anh ấy trông giống tôi, chiều cao cũng tương tự, trước đây cô lại chưa từng gặp, khoảng cách xa đúng là không nhận ra được.”

Sở Tuấn giải thích như vậy, An Noãn mới hiểu ra, hóa ra là một sự hiểu lầm.

Nhưng cô nghĩ lại: “Anh trai anh… anh ấy có quen Đổng Tử Oanh không? Nhân phẩm anh ấy thế nào, có phải là mạo danh anh chiếm tiện nghi của cô gái nhỏ không?”

“Không thể nào.” Sở Tuấn không do dự nói: “Anh trai tôi không phải loại người đó.”

Bình Luận (0)
Comment