Nữ Chính Đều Cùng Nam Phụ

Chương 162

Sa Trì là một trấn nhỏ ven biển, nói nhỏ thật cũng không phải rất nhỏ, chỉ có vị trí không tốt lắm, giao thông không thực tiện lợi, không thể giống các thành thị vùng duyên hải khác bắt kịp thời điểm tốt để phát triển.

Tuy rằng địa phương không phải thực phồn hoa, nhưng cảnh sắc thật sự không tồi, dọc đường đi Tân Tiểu Lộ nghe Tân Yến Lai nói rất nhiều về nơi đó. Kỳ thật chính hắn cũng không phải đặc biệt quen thuộc với chỗ đó, rốt cuộc chỉ có lúc còn nhỏ nghỉ hè đi đến vài lần. Sau khi mẹ hắn chết thì không đi nữa, nhưng hắn vẫn cẩn thận miêu tả hai lần cho nàng trấn nhỏ trong trí nhớ tràn ngập gió biển và sao trời kia.

Hai người xuống máy bay, còn ngồi xe buýt hai giờ, cuối cùng xuống xe ở bến xe thành phố.

Tân Yến nhấc hành lý xuống xe, kéo cổ tay mảnh khảnh của Tân Tiểu Lộ, cẩn thận để nàng tránh khỏi dòng người mãnh liệt ở bến xe, giống như sợ nàng bị đám người chen tách ra. hắn kéo một cái rương hành lý lớn, đeo một cái ba lô bên vai, Tân Tiểu Lộ kéo một cái rương hành lý nhỏ nhẹ nhàng, hai người nắm tay đi ra ngoài.

“Chúng ta còn phải ngồi xe đi lên trấn, cũng đã lâu anh không tới đây, bên này hẳn là có minibus chở khách, anh đi xem. Tiểu Lộ em khó chịu không? Nếu khó chịu, chúng ta tìm một chỗ nghỉ lại ăn một chút gì trước.” Tân Yến Lai đối đãi với Tân Tiểu Lộ là vạn phần tri kỷ, ở trên xe Tân Tiểu Lộ ngủ thì hắn ôm người vào trong ngực mình, nếu ồn ào thì nhét tai nghe bật âm nhạc thư dãn cho nàng, nước uống, đồ ăn, trái cây đều chuẩn bị chu đáo. không khác gì người ngồi ở ghế phía trước bọn họ, bất quá đó là người cha chiếu cố một cô con gái nhỏ mới có mấy tuổi.

Tân Tiểu Lộ có vẻ say xe, một đường máy bay ô tô không ngừng, đặc biệt là trên xe có người ôm trẻ con, trẻ con đại khái cũng chịu không nổi không khí trong xe, khóc nháo không ngừng. Tân Tiểu Lộ cảm thấy lúc làm quỷ nghe thấy những người đó sợ hãi la hét còn không ồn ào bằng trẻ con khóc lên như vậy, thật là đáng sợ.

Tân Yến Lai trước đưa Tân Tiểu Lộ tới bên ngoài trạm ngồi thông gió, vặn chai nước cho nàng uống, cúi người tháo mũ xuống phẩy phẩy cho nàng. Vào mùa này, nhiệt độ đã tăng cao, hai người mặc một bộ quần áo dài tay, trên người đều có mồ hôi.

Tân Tiểu Lộ ngồi một lát liền hòa hoãn lại, đứng lên nói: “đi thôi, đi lên xe.”

Tân Yến Lai: “không khó chịu sao?”

Bên cạnh bỗng nhiên truyền tới tiếng còi xe. Tân Yến Lai nhìn xem, kinh ngạc hô: “Ông ngoại?”

Bên lề đường có một chiếc xe đang đỗ, xe không mới không cũ, hiển nhiên dùng rất lâu rồi, cửa sổ xe mở ra, lộ ra một ông già ngồi trên ghế điều khiển có biểu tình nghiêm túc, mang một đôi mắt kính, Tuy đầu tóc hoa râm, trên mặt cũng có nếp nhăn, nhưng từ mơ hồ có thể thấy được hình dáng đôi mắt và cái mũi cao thẳng, lúc tuổi trẻ khẳng định cũng là nhân vật tuấn lãng, tuyệt đối rất giống Tân Yến Lai.

“Lên xe, trong nhà đã chuẩn bị xong đồ ăn.” Ông ngoại ngữ khí nhàn nhạt, nghe vào xác thật không quá hòa ái, nhưng nhìn cháu ngoại của mình cao cao lớn lớn, quan tâm trong mắt vẫn khôngdấu được.

Tân Yến Lai không nghĩ tới ông ngoại lại tự đến đón bọn họ, tuy rằng hắn đã gọi điện thoại cho ông ngoại nói sẽ mang theo em gái tới đây nghỉ hè, nhưng ở trong điện thoại ông ngoại chỉ đơn giản đáp hai câu, hắn nói sẽ tự mình ngồi xe đi lên trấn, bảo ông ngoại ở nhà chờ.

“Tiểu Lộ, đây là ông ngoại.”

Tân Tiểu Lộ: “Ông ngoại.”

Ông ngoại: “Ừ.”

Hai người lên xe, Tân Yến Lai để Tân Tiểu Lộ ngồi một mình ở phía sau, “Nếu không thoải mái thì em nằm trong chốc lát, còn phải đi một lúc mới đến, áo khoác cho em đắp, chờ lát nữa mở cửa sổ xe ra đừng để gió thổi bị cảm, túi cho em kê đầu.”

Tân Yến đến ngồi lên ghế phụ, quả nhiên mở cửa sổ xe ra, để gió thổi vào trong xe.

Ông ngoại lái xe, tuy nhìn có vẻ chuyên tâm, nhưng tai nghe cháu ngoại nói chuyện cùng em gái nhỏ tinh tế văn tĩnh kia, lông mày của lão nhân gia cũng sắp bay ra.

Ông ở chỗ này đợi một giờ, xe đỗ ở bãi đỗ xe cách đó không xa, vừa rồi từ rất xa, liếc mắt một cái ông đã nhìn thấy cháu ngoại nhà mình. Lớn lên giống mẹ nó, thân cao chân dài, lịch sự văn nhã, là cái móc treo quần áo, mặc quần jean cùng áo sơmi đơn giản còn có vẻ thanh xuân phi dương. Đứa bé lớn như vậy luôn biến hóa thực nhanh, lúc ăn tết còn gặp, hiện tại nhìn lại cao hơn nữa, giống như khác hẳn đợt tết lúc ấy.

Chỉ là…… Đứa nhỏ này mang đến thật là em gái? Nhìn xem vừa rồi nó cúi người canh giữ ở bên cạnh cô gái nhỏ hết sức chuyên chú, lại xem lúc này thỉnh thoảng quay đầu nhìn người ta đầy lo lắng, cho dù lão nhân gia cận thị một ngàn độ cũng thấy rõ ràng rành mạch.

Nào phải em gái gì, con gái riêng nhà chú, lại nói tiếp thật ra không có quan hệ gì, thân cận yêu quý như vậy, người trong lòng còn kém không nhiều lắm.

Người thiếu niên, trong lòng thích cái gì, một chút cũng không giấu được, người nhiều tuổi như ông ngoại, vừa đối mặt liền nhìn ra.

Nhìn ra thì nhìn ra, ông ngoại cũng chưa nói cái gì, ai không có lúc như vậy đâu. Lão nhân gia trong lòng còn âm thầm có suy đoán, phỏng chừng cháu ngoại đột nhiên chạy tới như vậy, chính là bởi vì cha nó không đồng ý chút tâm tư này của nó, cho nên mới mang theo cô gái nhỏ trốn đến nơi này.

Chỉ cần tưởng tượng đến họ Tân kia không đồng ý, trong lòng ông ngoại liền khó chịu, chỉ cảm thấy đó là đồ thối tha, chỉ biết bức cháu ngoại ta, còn nói là cha nó, cha còn không làm cho tử tế, dựa vào cái gì mà không đồng ý. Ông nghĩ như vậy, một chút khó chịu dư lại trong lòng liền không còn, ngược lại cảm thấy thế nào cũng phải làm cho cháu ngoại vui vẻ như nguyện mới tốt.

Hơn nữa, Tân Tiểu Lộ khung xương tinh tế, trắng nõn văn nhược, lại không nói nhiều, nhìn chính là đứa bé ngoan ngoãn. Ông ngoại tuổi lớn, nhìn thấy cô gái nhỏ như vậy liền nhịn không được cảm thấy yêu thương…… Có thể thấy được Tân Yến Lai cái thẩm mỹ và yêu thích này là di truyền từ mẹ mình.

Ông ngoại nhà ở bờ biển, là một căn nhà đơn độc ở trên trấn, nhà không lớn, trên dưới hai tầng, nóc nhà sơn màu lam, từ xa nhìn lại một cái nhà nhỏ màu lam nhô ra ở bờ biển, giống như trong đồng thoại.

“Tiểu Lộ, em xem bên kia chính là nhà ông ngoại.”

Xe bọn họ vòng qua một cái khúc cong, nhìn thấy căn nhà nhỏ giữa mảnh biến rộng nhấp nhô, gió biển hơi ấm mang theo một cổ hương vị chỉ bờ biển mới có thổi tới, làm bí bức trong xe hoàn toàn biến mấy. Hôm nay là ngày trời nắng, thái dương chiếu lên mặt biển, sóng nước lóng lánh, Tân Tiểu Lộ ghé vào bên cạnh cửa sổ xe, nghe Tân Yến Lai nói rồi nhìn về phía căn nhà màu lam đơn độc nơi xa.

Nhà đó lúc trước là ông ngoại và bà ngoại hai người cùng ở, sau đó bà ngoại qua đời, chỉ còn ông ngoại ở đó một mình. Ông đãvề hưu, hiện giờ cũng không làm gì, mỗi ngày ở nhà trồng hoa câu cá, Tân Yến Lai nhìn nóc nhà và mặt tường mới sơn, là biết ông ngoại phỏng chừng trước đó không lâu mới vừa sửa sang lại.

hắn buồn cười trong lòng, nói với ông ngoại: “Ông ngoại, ông còn tự quét sơn, nếu biết con sắp tới, mua sơn đặt ở đó, con có thể giúp ông cùng quét, luc còn nhỏ con vẫn sơn với ông.” hắn bình thường ở nhà giống như tiểu gia trưởng, trước mặt ông ngoài lại có vẻ giống một cậu bé trai. Tân Tiểu Lộ không nhìn ra bên ngoài nữa, có chút mới lạ mà nhìn ca ca sữa bò thế này.

Ông ngoại trong lòng cũng vui vẻ, nhưng trên mặt vẫn là biểu tình kia, “Con biết sơn cái gì, hồi còn nhỏ chơi sơn của ông, quét mặt tường đến rối tinh rối mù.”

Tân Yến Lai cười ha ha: “Nhưng mà chơi rất vui a.”

Tân Tiểu Lộ cảm thấy tới bờ biển, ca ca sữa bò biến thành ca ca sữa bò tỏa nắng vị hải dương, còn biết cười ha ha.

Xe lên một cái dốc thoải, đỗ ở bên ngoài một sân xi măng, ba người xuống xe kéo hành lý vào sân. Sân dùng một vòng hàng rào gỗ vây quanh, gỗ đại khái dùng đã lâu, màu sắc có chút loang lổ, nhưng bên trên có nguyệt quý quấn quanh nở rất nhiều hoa hồng nhạt, tú cầu đại đóa cũng bám trên hàng rào, làm cho hàng rào gỗ cũ kĩ có một phong cảnh điền viên tươi đẹp.

Sân nhà đều quét tước thực sạch sẽ, ông ngoại bảo Tân Yến đưa Tân Tiểu Lộ lên lầu xem phòng, chính ông vào bếp chuẩn bị đưa đồ ăn lên.

Tân Yến nhấc hành lý dẫn đường ở phía trước, đi lên thang lầu lại nghiêng người trở về nói với Tân Tiểu Lộ: “trên lầu có bốn phòng, có một phòng cảnh sắc đẹp nhất, là phòng trước kia anh ở, nhưng anh đã nói với ông ngoại, thu thập lại để em ở, anh ở một gian bên cạnh phòng em.”

Gian phòng hắn nói thật sự rất đẹp, lấy ánh sáng vô cùng tuyệt, hai mặt tường có cửa sổ lắp kính sát đất, có hai cái ban công, từ cửa sổ sát đất có thể nhìn thấy biển bên ngoài. Trong phòng khăn trải giường, vỏ chăn đều màu lam nhạt, hẳn là mới vừa giặt sạch phơi nắng, có mùi hương thoang thoảng của nước giặt quần áo, giường gỗ lớn nhìn qua sạch sẽ lại mềm mại, làm người ta vừa nhìn liền cảm thấy nằm ở bên trên nhất định thực thoải mái.

Tân Tiểu Lộ còn nhìn thấy một cái bình thủy tinh màu trắng ở trên bàn, bên trong cắm mấy cành nguyệt quý mới mẻ màu champagne, dưới lầu có nguyệt quý nở hoa như vậy, hiển nhiên là ông ngoại hôm nay mới cắt. Tân Tiểu Lộ nghĩ thầm, điểm này ông ngoại rất có lãng mạn.

Tân Yến Lai giúp Tân Tiểu Lộ an trí xong, muốn nàng nghỉ một chút, chính hắn đặt hành lý ở phòng bên cạnh, rồi đi xuống phòng bếp dưới lầu hỗ trợ ông ngoại. Nhà có chút cũ kĩ, trong phòng sàn nhà lát gỗ, dẫm lên khó tránh khỏi có tiếng động, hơn nữa cách âm không tốt lắm. Tân Tiểu Lộ ở trên lầu mơ hồ có thể nghe thấy tiếng hai người nói chuyện dưới lầu, nhưng kỳ dị là cảm giác này lại làm cho người ta cảm thấy phi thường an tâm bình tĩnh.

Tân Tiểu Lộ đi dép lê đến phòng bên cạnh nhìn nhìn, phòng Tân Yến Lai cũng không kém, nhưng chỉ có một bên cửa sổ, cảnh trí không đẹp như phòng nàng, trên bàn hắn cũng đặt mấy cành nguyệt quý cắm ở trong bình thủy tinh.

Nàng đi xuống dưới tầng, nghe thấy ông ngoại đang hỏi Tân Yến Lai, “Con đã gọi điện thoại cho ba con chưa, nói với ông ấy một tiếng các con đã tới rồi.”

Tân Yến Lai lên tiếng, “Vâng, bây giờ con gọi.”

hắn mở máy, gọi điện thoại cho ba hắn, thực nhanh đã chuyển được, vừa mới nói chữ ba, bên kia Tân tổng lớn tiếng mắng: “Nhãi ranh, con càng ngày càng lớn gan a? Tâm nhãn nhiều như vậy, con còn dám chạy, được, có bản lĩnh con cũng đừng trở về……”

Tiếng ông ngoại cắt rau đốc đốc đốc đột nhiên nặng hơn, ông lạnh mặt ra tiếng nói: “Tân Dụ Cảnh, cháu ngoại ta tới đây với ta, anh không vui như vậy?”

Bên kia Tân tổng giống như đột nhiên bị người ta bóp cổ, nháy mắt ngưng bặt, một hồi lâu mới túng túng nói: “Ba…… vậy, ở chỗ ngài a, ha ha ha, không có gì, con chỉ thuận miệng nói…… Yến Lai nghỉ hè đi đến chỗ ngài, rất tốt, con không ý kiến……”

Ông ngoại vẫn là ngữ khí nhàn nhạt, “Ừ, bọn họ đã bình an tới rồi, anh không cần lo lắng, chúng ta bay giờ ăn cơm, treo điện thoại trước.”

Điện thoại bên kia Tân tổng: “Được được được.” Dù cách xa như vậy, nghe thanh âm phảng phất có thể nhìn thấy dáng vẻ Tân tổng khom lưng uốn gối.

Tân Yến Lai khóe môi cong lên, phối hợp ngắt điện thoại, biểu tình tự nhiên khóa máy thả vào trong túi. hắn nhìn thấy Tân Tiểu Lộ ghé vào tay vịn cầu thang nhìn mình, lập tức lại nở nụ cười, hơi xấu hổ mà chớp chớp mắt với nàng. Hiển nhiên, hắn đã sớm biết phản ứng của ba mình, cũng biết ông ngoại sẽ có phản ứng gì.

Tân Tiểu Lộ lại ở trong lòng nghĩ, ca ca sữa bò tới nơi này, thật sự giống như rất vui vẻ.

Nàng cũng rất vui vẻ.

Ông ngoại làm bốn món ăn, một canh, đều là cơm nhà, ba người ngồi cùng nhau, Tân Yến Lai múc canh cho hai người, “Ông ngoại, ăn canh.” “Tiểu Lộ, canh này uống ngon, em nếm thử.”

Ông ngoại: “Ừ.”

Tân Tiểu Lộ: “Ừ.”

Hai người một trước một sau ừ một tiếng.

một bữa cơm còn tính là không tồi, sau khi ăn xong Tân Yến Lai lục tung lên, tìm ra một cái hộp cũ, từ bên trong lấy ra một cái chuông gió xâu vỏ sò.

“Hồi còn nhỏ anh nhặt về rất nhiều vỏ sò ở bãi cát bên bờ biển, làm cái chuông gió này.” Tân Yến Lai cởi nút thắt, xách theo chuông gió, treo ở bên cửa sổ phòng Tân Tiểu Lộ, nơi đó có cái móc nhỏ, vừa lúc có thể treo.

“Buổi tối nếu có gió, sẽ thổi vào nó kêu lên đinh linh đinh linh, còn có tiếng sóng biển. Lúc còn nhỏ nếu anh không ngủ ngon hoặc bị ác mộng, chỉ cần nghe tiếng sóng biển và tiếng chuông gió này là có thể ngủ được rồi.” hắn khảy chuông gió vỏ sò trên bối cảnh là đại dương và không trung màu lam.

Còn có ánh dương đặc biệt sáng lạn.
Bình Luận (0)
Comment