Nữ Chính Đều Cùng Nam Phụ

Chương 37

Dân dĩ thực vi thiên, Đường Lê cảm thấy một chuyện lớn trong đời chính là ăn, không chỉ muốn ăn no, còn phải ăn ngon, làm một đầu bếp, nàng nghĩ phương thức đối tốt với người khác chính là làm rất nhiều món ăn ngon, để người mình thích ăn no. Lúc trước ở Quỷ Khốc Nguyên, bởi vì thiếu nguyên liệu và công cụ, nàng không thể phát huy tốt, hiện giờ đi ra, Đường Lê cảm thấy mình ít nhất hẳn là trước làm bữa ăn ngon cho tiểu nam thần.

Chỉ là…… “không biết chủ tiệm có nguyện ý cho mượn phòng bếp hay không.” Đường Lê có chút lo lắng.

Tốn Nô mang theo nàng đi phòng bếp, ngữ khí bình tĩnh, trầm ổn, “hắn sẽ đồng ý.”

Đường Lê cười rộ lên: “Đúng vậy, ta thấy chủ tiệm và tiểu nhị nơi này hình như đều dễ nói chuyện.”

Chủ tiệm “dễ nói chuyện”, quả nhiên đáp ứng yêu cầu của Đường Lê, chỉ là tươi cười có một chút cứng đờ. Được cho phép, Đường Lê vén tay áo lên, đi một vòng ở trong phòng bếp không lớn, bưng gia vị lên nhìn nhìn, sau đó đi chọn nguyên liệu nấu ăn. Trong tiệm này nguyên liệu nấu ăn cũng không nhiều lắm, thịt treo ở một bên, nhìn còn rất mới mẻ, nhưng rau dưa khác thì không nhiều lắm, cũng khôngquá tươi ngon.

Lúc Đường Lê ở trong phòng bếp bận rộn làm việc, chủ tiệm vẻ mặt tươi cười đứng ở đó nhìn, Đường Lê cho rằng hắn muốn trông chừng không để nàng làm hỏng đồ vật, bởi vậy cũng không để ý, Tốn Nô đồng dạng cũng không nhúc nhích đứng một bên, phảng phất là đang giằng co cùng lão bản kia.

Cuối cùng bởi vì sợ Tốn Nô chờ sẽ đói đến nóng nảy, hơn nữa nguyên liệu nấu ăn xác thật không nhiều lắm, Đường Lê chỉ nấu một nồi mì. Tuy nói chỉ là mì, nhưng nước lèo dùng canh loãng hầm trong phòng bếp, phối hợp chay mặn, còn có bí phương độc nhất vô nhị, bưng lên bàn, sắc hương vị đều đầy đủ, làm người ta rất muốn ăn.

Hai người an tĩnh ăn xong mì, bỗng nhiên Đường Lê nói: “Ta thấy thời gian còn sớm, không bằng chúng ta hôm nay rời đi, xem có thể đến thành gần đây hay không.”

Tốn Nô chưa nói gì, gật đầu đáp ứng.

Hai người rời cửa hàng kia một đoạn, Đường Lê chậm rãi thở ra một hơi, bỗng nhiên nắm chặt tay Tốn Nô, nhỏ giọng nói với hắn: “Ta đi ra ngoài phòng bếp lấy củi, phát hiện dưới đống củi có vết máu, giấu một khối thi thể ở phía dưới…… Cửa hàng đó khẳng định là có vấn đề.”

Vốn chuẩn bị nghỉ ngơi một đêm trong khách điểm, nhưng nhìn thấy thi thể, nàng đâu còn dám tiếp tục ở, nếu không phải mấy ngày trước ở Quỷ Khốc Lâm nhìn thấy nhiều thi thể, chỉ sợ ngay lúc ấy nàng liền thất thố, càng đừng nói có thể ôm củi về bình tĩnh nấu xong mì. Bởi vì lo lắng bị lão bản nhìn ra sẽ giết người diệt khẩu, nàng làm bộ cái gì cũng không biết, nhịn thật vất vả.

Tốn Nô nghe xong lời này, mới hiểu được vì cái gì đột nhiên nàng muốn rời đi, thấy bộ dáng nàng tựa như còn có chút kinh hồn chưa định, không khỏi trấn an nói: “sẽ không có việc gì, chỉ là hắc điếm đạo tặc bình thường.” hắn còn không bỏ vào trong mắt.

Đường Lê vừa nghe, lại hiểu lầm. Nàng thở dài trong lòng, nhìn Tốn Nô như vậy tập mãi thành quen, thế giới này rất nguy hiểm a, hắc điếm còn tính là bình thường, chỉ sợ về sau sẽ thường xuyên gặp phải. Kỳ thật nàng xuyên đến nơi này, ban đầu ở phủ thành chủ Bắc Thành mấy ngày, sau lại đến Quỷ Khốc Lâm, cũng chưa biết nhiều quy tắc của thế giới này.

“Đây đại khái chính là giang hồ tàn khốc đi.” Tiểu tỷ tỷ Đường Lê não bổ một lúc sau, cảm thán nói như vậy.

Tốn Nô cảm thấy nàng hẳn là hiểu lầm cái gì, nhưng ngẫm lại nàng giống như cũng không cảnh giác với ai, hắn liền không tính toán giải thích, vẫn là hắn có tâm cảnh giác tương đối tốt.

“Gần đây có một tòa thành, nhưng cách chúng ta quá xa, chỉ sợ trước lúc trời tối không đến kịp.” Bởi vì Tốn Nô nói như vậy, Đường Lê quyết định hai người ăn ngủ ngoài trời một đêm, tìm nơi tránh gió, đốt đống lửa nghỉ ngơi.

Thói quen cho phép, dù phát hiện cửa hàng là hắc điếm, trước khi rời đi tiểu tỷ tỷ cũng không quên mang bánh nướng áp chảo, nàng gắp vào trong bánh nướng áp chảo nhân thịt và rau, cho thêm gia vị, còn rót một bình canh nóng, cho nên buổi tối hai người lại ăn một bữa ngon.

Mấy ngày nay vẫn luôn ăn ngủ ngoài trời, cho dù có cái nhà kho nhỏ cũng không thể hoàn toàn ngăn gió, hơn nữa trên người Tốn Nô có thương tích, hai người đều chen chúc bên nhau nghỉ ngơi, nhưng hôm nay, Đường Lê nhìn Tốn Nô ngồi bên đống lửa, cảm thấy hơi xấu hổ lại gần.

Đây là chỗ rất kỳ quái của con người, dưới một hoàn cảnh đặc thù sống nương tựa lẫn nhau, điều kiện gian khổ, thực dễ dàng vứt bỏ nhân tố bên ngoài, ngược lại có thể càng không hề có gánh nặng mà thân cận, nhưng một khi trở lại xã hội nhân loại, liền không thể giống lúc trước thong dong như vậy.

Ban đêm gió lạnh, còn có sương sớm, đống lửa có thể mang đến chút ấm áp, Đường Lê chôn mặt vào đầu gối ngủ gật, ngủ thật sự khó chịu, mơ mơ màng màng nghiêng về một phía. Tốn Nô đồng dạng ôm đao nhắm mắt nghỉ ngơi, Đường Lê thân mình nghiêng một cái, hắn phảng phất như có thể thấy, nhanh chóng duỗi tay đỡ lấy một phen, vừa vặn đỡ được đầu nàng.

Đầu Đường Lê đặt ở trên tay hắn, tỉnh lại, mờ mịt nhìn hắn một cái. Tốn Nô mở to mắt, đối diện với nàng, sau đó yên lặng ngồi xuống bên cạnh, Đường Lê cũng yên lặng dựa vào, tiếp tục ngủ.

Buổi sáng dậy, Đường Lê phát hiện mình nằm ở trong lòng ngực Tốn Nô, đầu gối lên trên đùi hắn, bởi vì theo bản năng nghiêng mặt đi, cọ cọ, nàng phát hiện chóp mũi mình dán lên vạt áo của tiểu nam thần, hình như còn cọ tới cơ bụng hắn.

Sáng sớm như vậy, quá kích thích.

Hai người một lần nữa lên đường, Đường Lê rốt cuộc nhịn không được hỏi Tốn Nô, “Tốn Nô, huynh sẽrời đi sao? Huynh hẳn là có cuộc sống của chính mình?” Nàng nhớ không rõ lắm cốt truyện nguyên tác, không biết kế tiếp thế nào.

Tốn Nô cũng nghĩ tới việc này, nhưng hắn không yên tâm Đường Lê, nàng nhìn qua là không hiểu biết rất nhiều việc, vì thế hắn nói: “không rời đi, chờ nàng yên ổn sống quen rồi ta mới đi.”

Đường Lê nha một tiếng, hai mắt mang cười nhìn hắn: “Huynh có thể nói cho ta, huynh làm gì sao?”

Tốn Nô cũng không do dự, nói thẳng: “Sát thủ.”

Đường Lê thấy hắn không dấu diếm, tươi cười lớn hơn nữa, “Ta cảm thấy huynh nhất định là một sát thủ rất lợi hại, cho nên ta biết huynh sẽ không đi cùng ta lâu lắm. Ta chỉ biết làm đồ ăn, muốn tìm địa phương hơi an ổn, mở một tiểu điếm mưu sinh, ngày sau nếu huynh nhớ tới ta, hoặc là đói bụng mệt mỏi bị thương, đều có thể tới tìm.”

không biết vì sao chiếm thân thể người khác, nàng vẫn sống cuộc sống của chính mình. Nàng đã nghĩ kỹ rồi, duyên phận giữa người và người không thể cưỡng cầu, cảm tình cũng vậy, nếu Tốn Nô nguyện ý cùng nàng đi một đoạn đường, nàng sẽ thật cao hứng. hắn là tồn tại quen thuộc nhất đối với nàng ở trong thế giới xa lạ này, đối với Tốn Nô, nàng chỉ có một nguyện vọng từ thời thiếu nữ, hy vọng hắn có thể sống sốt, không bởi vì người khác mà trói buộc chính mình.

Trong tiểu thuyết Tốn Nô vì nữ chủ Sở Li mà chết, hiện giờ Sở Li biến thành Đường Lê, Đường Lê sẽkhông để Tốn Nô vì mình mà chết.

Lúc hai người dừng lại nghỉ ngơi một lát, Tốn Nô nghe thấy cách đó không xa có tiếng chém giết, hơn nữa càng ngày càng gần bọn họ.

“Nàng chờ ở chỗ này.” Tốn Nô phân phó xong chớp mắt liền biến mất. hắn lặng yên không một tiếng động đi tới chỗ truyền đến mùi máu tươi, nhìn thấy thi thể đầy đất, còn có bảy người giả dạng thích khách đang bao vây giết một nam nhân trẻ tuổi mặc áo gấm, nam nhân đó võ công không cao, chớp mắt đã bị buộc đến tử lộ, đang ra sức giãy giụa.

Đúng lúc này, trong bảy thích khách có một người phát hiện ra Tốn Nô, lập tức cảnh giác nói: “Người tới là ai? Khuyên ngươi chớ có nhúng tay vào việc này, nếu không đến ngươi cũng giết!”

Thanh niên áo gấm đó đỡ trái hở phải, nhìn thấy Tốn Nô tựa như nhìn ra một đường sinh cơ, cái gì cũng không để ý, hô lớn: “Cầu tráng sĩ cứu ta, ta là Cửu công tử Vũ Văn Kim ở Đông Thành!”

Tốn Nô vừa thấy liền chuẩn bị rời đi, chuyện này không quan hệ đến hắn, trừ bỏ nhiệm vụ, hắn sẽkhông ra tay.

Thấy hắn mặt vô biểu tình chuẩn bị rời đi, Vũ Văn Kim đã sắp tuyệt vọng, từ thái độ kiêng kị mơ hồ của mấy thích khách hắn biết vị huynh đệ qua đường này có khả năng là rất lợi hại, vốn tưởng rằng liễu ám hoa minh, ai ngờ huynh đệ qua đường căn bản không muốn quản, hôm nay hắn chẳng lẽ thật phải chết ở đây? Vũ Văn Kim cuối cùng cắn răng một cái, không ôm hy vọng kêu lên: “Chỉ cần ngươi cứu ta, ta sẽtrả thù lao, ngươi muốn bao nhiêu vàng đều có thể! Toàn bộ tiền bạc trên người ta đều cho ngươi!”

Cao thủ sẽ không bị chút ích lợi này đả động, Vũ Văn Kim chỉ là giãy giụa một lần cuối cùng, hắn làm sao nghĩ đến, một câu này hô lên, huynh đệ qua đường thế nhưng dừng bước chân, xoay người rút đao.

Vũ Văn Kim cũng chưa thấy rõ ràng động tác của đối phương, chỉ cảm thấy bá bá bá một trận gió lạnh, có cái bóng xẹt qua bên người, chỉ trong chớp mắt, huynh đệ qua đường đứng ở nhánh cây từ trên cao nhìn xuống, đã nhảy xuống cây, cũng bức lui bảy thích khách bên kia.

Tiếp theo lại là một loạt tiếng động đao kiếm va chạm, Vũ Văn Kim chỉ nhìn thấy những thích khách lúc trước bức cho hắn thở không nổi đã liên tiếp lui về phía sau, biểu tình đều rất khó xem, kiếm trong tay bọn họ bị một thanh trường đao hàn thủy chặt đứt. Kiếm gãy rơi trên mặt đất, cắm vào trong bùn.

Có người che cổ ngửa mặt ngã xuống, có người ngã quỳ về phía trước, trên cổ họng đều có một mạt huyết tuyến. Chỉ có một người cuối cùng may mắn tránh được, đầy mặt sợ hãi nhìn chằm chằm Tốn Nô, lẩm bẩm nói một chữ Tốn rồi xoay người chạy.

Tốn Nô giương mắt, tra đao vào vỏ đồng thời mũi chân khẽ đá một thanh kiếm gãy, chỉ nghe thấy phụt một tiếng vang lên, đoạn kiếm đâm vào phần lưng người nọ, ngay ở chỉnh giữa, toàn bộ xuyên hết vào.

Thích khách cuối cùng ngã xuống. Trong thời gian ngắn, cục diện đại biến, Vũ Văn Kim còn cầm kiếm ngơ ngác đứng một bên, thấy Tốn Nô đi tới chỗ mình, theo bản năng lui ra phía sau một bước. Tốn Nô mặt vô biểu tình nhìn chằm chằm hắn, nhìn chằm chằm đến Vũ Văn Kim mềm chân, sau một lúc lâu mới phản ứng lại, vị đại lão này muốn làm gì, kiếm trong tay loảng xoảng rơi xuống, duỗi tay sờ soạng trong ngực và túi tay áo, đào toàn bộ tiền trên người ra.

“Chỉ, chỉ có một tờ ngân phiếu trăm lượng, còn có hai nén vàng này, cùng một chút bạc vụn.” Vũ Văn Kim có chút hổ thẹn, “Ta chỉ ra cửa du ngoạn, trên người không mang quá nhiều tiền, không bằng ngươi theo ta trở về lấy……”

Tốn Nô nhận tiền, quay đầu liền đi, “Đủ rồi.”

Vũ Văn Kim: Cái gì? Đủ rồi? Chỉ chút tiền như vậy là đủ rồi, mạng ta chỉ trị giá chút tiền tiêu vặt này sao?

hắn sửng sốt một chút, quay đầu lại nhìn thi thể đầy đất, nhanh chóng nhặt kiếm trên mặt đất lên, đitheo Tốn Nô, “Bằng hữu, ta nói thật, kỳ thật ta cảm thấy mạng ta vẫn tương đối trân quý, bằng khôngngươi đưa ta về nhà, ta cho ngươi thù lao gấp mười lần, không, gấp trăm lần?”

Tốn Nô chợt dừng bước chân lại, đôi mắt đầy hàn tinh nhìn hắn một cái, thanh âm lại trầm lại lạnh: “không cần cùng tới đây.”

Vũ Văn Kim rùng mình, không chút nghi ngờ nếu mình theo sau, sẽ rơi vào một cái kết cục giống những thích khách kia, tức khắc không dám nữa, chỉ có thể đứng tại chỗ mắt trông mong nhìn người biến mất.

Đường Lê chờ được Tốn Nô trở về, thấy quanh thân hắn sạch sẽ, hơi thở vững vàng không có việc gì, nàng yên lòng.

“không có việc gì đi, nơi này tựa hồ không yên ổn, chúng ta vẫn nên rời đi trước.” Đường Lê nói, thấy Tốn Nô lấy ra ngân phiếu, vàng cùng bạc vụn đặt lên tay nàng.

Đường Lê sửng sốt.

Tốn Nô nói: “Mới vừa rồi hỗ trợ người ta được đáp tạ.”

Đường Lê minh bạch, vừa rồi tiểu nam thần thuận tay kiếm thêm khoản thu nhập.

“Huynh…… Là bởi vì vừa rồi ta nói muốn mở cửa hàng nhưng không có tiền, cho nên mới……?” Đường Lê thử thăm dò hỏi.

Tốn Nô nói: “Ta có tiền, nhưng ở trong tổ chức, hiện không thuận tiện đi lấy, nàng có thể tạm thời dùng cái này.”

Đường Lê đời này trước nay tự lực cánh sinh, sau khi thành niên đều là nàng nuôi người khác, đây vẫn là lần đầu được người khác kiếm tiền nuôi nàng. Nàng nhìn Tốn Nô đôi mắt sáng ngời, cất tiền đi, lộ ra tươi cười với hắn, “Tốt, đều là huynh đưa cho ta chi phí ăn ở sinh hoạt, đủ cho huynh và ta sống ở nơi này thật lâu.”

Hai người cầm tay mà đi, còn Vũ Văn Kim hảo tâm tặng một lần vốn gây dựng sự nghiệp lại lẻ loi mộtmình đứng ở trong rừng cây, hắn đang tự hỏi chỉ có một mình lại không xu dính túi, nên trở về như thế nào đây.

Bọn họ cũng không biết, trong nguyên tác, nữ chủ Sở Li và Tốn Nô hai người gặp được Vũ Văn Kim, cứu hắn từ trong tay thích khách, Sở Li tính cách khiêu thoát cùng Vũ Văn Kim thực nhanh trở thành bằng hữu, bọn họ liền theo Vũ Văn Kim cùng đi Đông Thành. Mà hiện tại, bởi vì Tốn Nô ngăn cản, Vũ Văn Kim căn bản không gặp mặt Đường Lê, ba người cũng không đồng hành, cốt truyện từ nơi này bắt đầu chếch đi.

Phủ thành chủ Bắc Thành, thành chủ bế quan trong mật thất, Hạ Hầu Huyền Ngự bỗng nhiên mở to mắt.

Ở trước mặt hắn hiện ra một tấm bảng.

—— “Nhân cách của ngài đã thức tỉnh hay chưa?”

Hạ Hầu Huyền Ngự hờ hững nói: “Ngươi nói đi, thời gian ngắn như vậy, thế giới của ta sao lại xuất hiệnchếch đi lần thứ hai?” Tuy rằng ngữ khí hờ hững, nhưng trong mắt đều là lửa giận.

Trước đó không lâu hắn vừa mới mất đi khí vận nam chủ của một thế giới, bị nam xứng đáng chết Tư Mã Tiêu cùng nữ chủ Liêu Đình Nhạn kết bè gây ra một phen, tức giận cũng chưa tiêu liền phát hiệntrong thế giới đang khống chế lần thứ hai xuất hiện cốt truyện chếch đi.

“Lúc này lại là tình huống thế nào?” Hạ Hầu Huyền Ngự hỏi.

trên giao diện biểu hiện—— “Tình huống không rõ. Nhắc nhở, cốt truyện thế giới này chếch đi khoảng 6%.”

Hạ Hầu Huyền Ngự nhíu mày: “Giá trị chếch đi nhỏ như vậy, hẳn là không đến mức cần đánh thức nhân cách của ta.”

—— “Tuyến cốt truyện và tuyến tình cảm đều xuất hiện chếch đi.”

Hạ Hầu Huyền Ngự sách một tiếng, “Tuyến tình cảm nhanh như vậy cũng chếch đi? Chếch đi bao nhiêu?”

—— “Tuyến tình cảm chếch đi trăm phần trăm, qua kiểm tra đo lường, trạng thái cảm tình của nữ chủ thế giới này cùng với nam nhị là lưỡng tình tương duyệt, trình độ là yêu sâu sắc.”

Hạ Hầu Huyền Ngự: “………………”

Thứ quái quỷ gì đây!?
Bình Luận (0)
Comment