Nữ Chính Đều Cùng Nam Phụ

Chương 95

Khương Vũ Triều: Bé con của ta lúc tức giận cũng thật đẹp, lão công thật đáng yêu!

“Chủ tử, Ngọc Lăng Vương nói với người gì đó, có phải ngài ấy sẽ cho người hết giận không a!” Lan Kiều thấy nàng mang theo cười trở về, hưng phấn hỏi.

Khương Vũ Triều sưng mặt: “Khẳng định là ngươi mật báo đúng không? Lần sau không được.”

Lại nói trước kia Lan Kiều còn rất sợ chủ tử không thích phản ứng người này, nhưng ở chung lâu như vậy nàng đã hoàn toàn không sợ, chỉ cần là đối tốt với chủ tử, dù làm sai cái gì, chủ tử cũng sẽ không trách phạt, nhiều nhất chính là xụ mặt không để ý mà thôi, cho nên nàng không sợ.

“Được được, ta không dám nữa ~” Lan Kiều chỉ chỉ thịt thỏ hầm, “Chủ tử người ngửi thử, thịt thỏ thơm quá a.”

Khương Vũ Triều: “A…… Thịt thỏ.” Cho nên còn muốn đưa cho idol một phần hay không?

Ở trong mắt idol, nàng thế nhưng là loại hình thích động vật nhỏ sao? Có chút hổ thẹn a. Khương Vũ Triều vừa hổ thẹn vừa nhấc cái nắp lên, chọc chọc thịt thỏ biến thành màu tương bên trong, gia vị cho đủ, hương vị quá thơm, không hổ là con thỏ idol bắt, hương vị ngon hơn thỏ thường.

Các nàng ở trong lều ăn xong, bên ngoài bỗng nhiên vang lên một tiếng chó sủa.

Khương Vũ Triều bây giờ vừa nghe chó sủa liền phản xạ có điều kiện nhớ tới idol thiên sứ yêu chó nhà mình, lập tức vén rèm đi ra ngoài. Nàng thấy bảy con chó to ở bên ngoài, le lưỡi với mình, idol không ở đây, chỉ có chó không có người.

Con chó dẫn đầu kia Khương Vũ Triều còn nhớ rõ, nó tên là Hắc Kim, là mẹ của Bánh Hoa Quế nhà mình. Hắc Kim tiến đến ngửi ngửi nàng, ngẩng cổ cho nàng nhìn. trên cổ nó buộc một ống trúc bị bịt kín bên trong có thư.

Lợi hại, idol thế nhưng còn phái chó tới đưa tin!

Khương Vũ Triều mở ra xem, sau đó lại nhìn nhìn những con chó này, không còn lời gì để nói. Chó xác thật là idol phái tới, nói là dùng để bảo vệ nàng, bởi vì phái bọn hộ vệ Hữu Võ tới đây thì có ảnh hưởng với nàng, lại quá chói mắt, cho nên để đàn chó tới. hắn đại khái cảm thấy Thuần Hỉ quận chúa cùng nàng kết thù, sẽ không dễ dàng buông tha nàng, cho nên phái ra bảy viên đại tướng này làm thủ vệ.

Nhưng mấu chốt là, phái tráng hán bảo hộ thực chọc người chú ý, phái mấy con chó to còn không phải càng dẫn người chú ý?

Như Khương Vũ Triều nghĩ, doanh trướng của nàng vốn hẻo lánh, sau khi máy con chó to tiến vào trông giữ, đưa tới rất nhiều chú ý. Ban đêm cngày bởi vì sắc trời quá tối còn không sao, chờ đến buổi sáng người đến người đi, mấy con chó cùng với doanh trướng của Khương Vũ Triều đã trở thành tiêu điểm.

“Kia không phải chó của Ngọc Lăng Vương sao? Sao lại canh giữ ở bên ngoài lều trại kia, đó là doanh trướng của ai?”

“Hay là Ngọc Lăng Vương ở bên trong?”

“Người ở nơi này cái quan hệ gì với Ngọc Lăng Vương a?”

không chỉ có nữ quyến người nhà quan viên đi ngang qua, những tướng sĩ đứng gác cũng thẳng mắt nhìn, cũng nhịn không được đặt ánh mắt lên những cái con chó to dó. Trừ một Hắc Kim ở nằm ở trong lều bên chân Khương Vũ Triều, những con chó còn lại nằm ở bên ngoài, ánh mắt cảnh giác nhìn bốn phía.

Đến Tiêu tướng quốc cũng bị mấy con chó này hấp dẫn, đi vào lều nói chuyện với Khương Vũ Triều. Ông ta vừa nói chuyện, đôi mắt còn vừa tìm những chỗ có thể giấu người bên trong lều.

Khương Vũ Triều: “……” Thế nào, ngài còn tưởng rằng idol của ta trốn ở chỗ này?

Tiêu tướng quốc mang theo một chút tiếc nuối vi diệu đi rồi, Khương Vũ Triều muốn đi khu săn gặp idol, nàng nhấc người, Hắc Kim liền đi theo nàng, chờ nàng đi ra khỏi lều, những con chó còn lại cũng đi theo, bảy con chó xung quanh nàng đi phía trước phía sau, nhìn qua khí thế kinh người. Ngay Lan Kiều nô tỳ bên người cũng chỉ có thể đi theo sau đàn chó.

Tuy rằng trên đường mọi người đều nhìn chằm chằm nàng, nhưng Khương Vũ Triều có tố chất tâm lý gì, căn bản không sợ.

Bãi đất trống bên cạnh khu săn đã có không ít người tụ tập, có người so bắn tên, có người dắt ngựa chỉ vào trong rừng nói cái gì. Khương Vũ Triều đến gần, nghe thhayá có người đang nói bọn họ phát hiện tung tích của gấu, đang chuẩn bị vào rừng săn.

Hôm nay Ngọc Lăng Vương không thi đấu, một thân ngăn nắp ngồi ở bên hoàng đế uống trà nói chuyện phiếm, trong sân Dục Vương độc lãnh phong tao. Tuy rằng mặt mũi lớn lên không tồi, là nam chủ tiêu xứng, nhưng Khương Vũ Triều nghĩ đến nguyên tác mình đã xem, liền cảm thấy gia hỏa này muốn hại idol, đối với hắn dẫn theo mười vạn phần cảnh giác.

Dục Vương đánh ngựa đi đến gần Khương Vũ Triều, nhìn thấy những con chó bên người nàng, trong mắt hiện ra chán ghét, hắn nâng nâng cằm, lớn tiếng nói: “Nữ nhân, nếu hôm nay ta săn một con gấu trở về cho nàng, nàng sẽ trở về tiếp tục làm Vương phi của ta.”

Nghe thấy hắn nói, mọi người đều sợ ngây ra. Còn Khương Vũ Triều bình tĩnh lớn tiếng nói với hắn: “Đương nhiên không được a, ngươi đừng nằm mơ nữa.”

Mọi người: “???”

trên đài che nắng Hề Trác Ngọc: “Phụt.”

Thấy hoàng đế một lời khó nói hết mà nhìn mình, Hề Trác Ngọc uống ngụm trà, che dấu ý cười trên mặt.

Hoàng đế: “Kỳ cục!” Cũng không biết là đang nói ai.

Dục Vương phát hiện chính mình ăn nói khép nép như thế, vẫn bị cự tuyệt, tức giận đến không được, sắc mặt lạnh lùng: “Ngươi nói cái gì?!”

Khương Vũ Triều liền không chút do dự lại cự tuyệt một lần nữa.

Dục Vương giận dữ: “Ngươi là vì Ngọc Lăng Vương cự tuyệt ta?”

Khương Vũ Triều: Hắc, diễn tinh này đột nhiên tự mình thêm diễn cái gì, lôi ca ca ta lên sân khấu làm gì? không thèm, chúng ta không thèm, ôm ca ca đi không thèm dính dấp với loại người này.

Dục Vương đến gần Khương Vũ Triều, hạ giọng, tà mị cuồng quyến hỏi nàng: “Ta có chỗ nào không so được với hắn, hử?”

Khương Vũ Triều: “Đầu tiên là mặt. Chàng mỹ mạo thần nhan, cử thế vô song, cái này mọi người rõ như ban ngày không thể dị nghị đúng không, sau đó là tính cách của chàng, làm người dày rộng tâm tính thiện lương có thể suy nghĩ cho người khác, còn yêu quý động vật nhỏ, thích chó…… Cả người đều là ưu điểm đếm không hết, nói cho ta, ngươi lấy đâu ra tự tin so với chàng, hử?” Nàng nói xong bày ra biểu tình tà mị cuồng quyến giống hết Dục Vương.

Dục Vương lần đầu cảm thấy cái cười tà mị này phi thường ghê tởm, thậm chí có chút muốn ói. hắn quay đầu tránh ra, tuần tra một chút mức độ cảm tình chếch đi, xác thật chưa có. Nếu không chếch đi vậy trạng thái vua nịnh nọt này của Tiêu Cẩm Nguyệt là sao thế?

“Hệ thống, ngươi có phải lại đang chơi ta không? Độ chếch đi kỳ thật đã trăm phần trăm đúng không? nữ nhân Tiêu Cẩm Nguyệt này không phải đã cùng Hề Trác Ngọc lăn vào nhau đi?”

—— “không có nga, bọn họ vẫn là tình yêu nam nữ thuần khiết ~”

“A, cái gì tình yêu nam nữ thuần khiết, ta không tin.” Giữa nam nữ nào có cái gì cảm tình thuần khiết, khẳng định là hệ thống rách nát lại lừa hắn.

Hệ thống xanh hoá: thật oan nha.

—— “Được rồi, ngươi không tin thì thôi.” Hệ thống xanh hoá nói.

Dục Vương: xxx.

Dục Vương đương nhiên sẽ không thôi như vậy, một ngày này quả nhiên hắn săn về một con gấu, làm ra một hồi nổi bật, sau đó mang theo thịt gấu đi tìm Khương Vũ Triều.

“Thế nào, nàng nên hồi tâm chuyển ý đi.”

Khương Vũ Triều hoài nghi khả năng đầu óc hắn có vấn đề, nghe không hiểu tiếng người. “Ta nói rồi, không.”

Nhưng mà hệ bá đạo có một đặc điểm to đùng chính là tự cho là đúng, cũng không nghe người khác nói chuyện mình không muốn nghe.

“không?” Dục Vương cười lạnh: “Bổn vương không chấp nhận nàng nhiều lần cự tuyệt như thế, đi theo ta.”

hắn giơ tay lập tức ôm Khương Vũ Triều lên, khiêng cả người lên vai đi về phía doanh trướng của mình. Nhưng hắn còn chưa đi ra ngoài hai bước, đột nhiên kêu lên một tiếng, làm Khương Vũ Triều ở trên vai ngã xuống. Khương Vũ Triều cầm chủy thủ dính máu trong tay, vừa rồi nàng dùng chủy thủ buộc ở cánh tay này đâm vào mông nghi phạm.

Đàn chó phản ứng lại, lộ ra hung ác, nhanh chóng ngăn ở trước mặt Khương Vũ Triều. Tiếng rít gào và tiếng rống giận kinh thiên động địa, dẫn tới một đám binh lính đóng giữ. Bọn lính khẩn trương chạy tới, liền thấy trên mông Dục Vương đã đỏ một mảnh.

Việc này thực nhanh trở thành trò cười, đều truyền là Dục Vương muốn cưỡng bách người ta, kết quả cưỡng bách không thành còn bị thương.

……

“Đây là sao lại thế, nếu muốn dây dưa như vậy, lúc trước vì cái gì hưu bỏ người ta?” Hoàng Hậu rất là không hiểu.

Hoàng đế sắc mặt cũng khó coi, nhi tử mình nháo cái này là sao đây, làm lão tử hắn mất hết mặt mũi. hắn vốn không muốn quản, nhưng thấy việc này nháo đến mưa mưa gió gió, Dục Vương bên này dây dưa không thôi, Thuần Hỉ quận chúa bên kia lại tình huống chồng chất, hắn không ra mặt quản cũng không được.

“Cũng đành, việc này còn phải xử lý, nếu không cứ để cho bọn họ nháo tiếp như vậy thì giống cái gì!”

Hoàng đế cho người tìm ba người Dục Vương, Ngọc Lăng Vương còn cả Khương Vũ Triều, liên quan đến Tiêu tướng quốc cũng tới, dù sao cũng là nữ nhi nhà người ta, cùng nhau nghe một chút mới được.

“Ta hỏi ba người các ngươi, đến tột cùng định tính toán cái gì?” Hoàng đế uy nghiêm túc mục, đi thẳng vào vấn đề.

Hề Trác Ngọc, Khương Vũ Triều: “……?”tính toán cái gì?

Hai người cũng không biết hoàng đế gọi bọn họ tới đây làm gì, Hề Trác Ngọc cho rằng hoàng đế gọi mình là vì chuyện lúc trước hắn khiển trách Thuần Hỉ quận chúa, Khương Vũ Triều cho rằng hoàng đế gọi mình là vì lúc trước mình dùng trủy thủ đâm mông Dục Vương.

Chỉ có Dục Vương nói thẳng: “Đây là việc của ta cùng với Ngọc Lăng Vương, ta nguyện cùng hắn so một trận, nếu ai thắng thì cưới Tiêu Cẩm Nguyệt.”

Hề Trác Ngọc: “!?” Cái gì, vì sao ta muốn cưới fan cứng?

Khương Vũ Triều: “?!” Cái gì, ai cưới ai? Idol của ta ai cũng không cưới, ngươi làm cho rõ ràng!

Hề Trác Ngọc: “Chờ một chút, việc này không ổn.”

Dục Vương: “Ngươi sợ?”

Cho dù là Hề Trác Ngọc cũng muốn mắng chửi, sợ cái đầu ngươi a? Trước không nói vì sao đột nhiên nói đến chuyện cưới vợ, tùy tiện lấy người ta làm tiền đặt cược, có nghĩ tới người khác nghĩ như thế nào sao?

Dục Vương: “Nếu ngươi không dám, ngày sau không cần tham gia vào giữa ta cùng với Tiêu Cẩm Nguyệt, nàng vốn chính là Vương phi của ta, trở lại bên ta là đương nhiên.”

Khương Vũ Triều: “Dục Vương điện hạ, ta đời này không có khả năng lại vào Dục Vương phủ.” Nếu không phải Hoàng Đế, Hoàng Hậu cùng với Tiêu tướng quốc còn nhìn chằm chằm, nàng có thể làm đồ ngốc bức này tức giận đến bò loạn trên mặt đất. Thứ gì, coi người là trái bóng sao, không muốn vứt bỏ, lại muốn nhặt về?

Hoàng đế đau đầu, vẫy vẫy tay: “Thôi, Tiêu gia cô nương đã nói như vậy, Ngọc Lăng Vương có nguyện ý cưới nàng hay không?”

Dục Vương tiến lên một bước: “Bệ hạ!”

Hoàng đế quát lớn với hắn: “Được rồi, dây dưa một nữ nhân vô tình với ngươi, mất mặt, câm miệng cho trẫm.”

Hề Trác Ngọc nhìn Khương Vũ Triều cũng đăng nhăn mi, hít sâu một hơi, “Có thể để ta và Tiêu tam cô nương đơn độc nói nói mấy câu không?”

Hai người đi ra bên ngoài, Hề Trác Ngọc nói: “Chuyện tới bây giờ, tôi đành phải cưới cô trước……”

hắn còn chưa nói xong, Khương Vũ Triều khóc lên, “không, em không thể, sao em có thể làm loại chuyện này. Idol muốn kết hôn, em không đồng ý!”

Hề Trác Ngọc: “……” cô thanh tỉnh một chút đi, đồng chí, không phải tôi muốn cưới cô sao?

Khương Vũ Triều: “Em không thể ở bên anh, tiên phàm có khác, thần tiên cùng với phàm nhân ở bên nhau là không có kết cục tốt.”

Hề Trác Ngọc cũng không biết vì sao lúc này thế nhưng mình còn cười nổi, “Thời gian không nhiều lắm, cô đừng chọc tôi cười, bình tĩnh một chút nghe tôi nói.”

Khương Vũ Triều: “Lại cho em mười giây đồng hồ để bình tĩnh.”

Hề Trác Ngọc: “Được, tôi đây bắt đầu đếm, mười, chín…… một. Hết, kết thúc, tôi bắt đầu nói.”

“Tôi theo chủ nghĩa độc thân, từ đời trước đã không nghĩ đến kết hôn, đời này cũng vậy, tình huống hai đời đều tương đối đặc thù, tôi cũng không gặp được người mình thích, cho nên vốn dĩ cũng không tính toán cưới vợ. Nhưng bệ hạ quá quan tâm tôi, khả năng sớm hay muộn tôi cũng phải cưới vợ, tình huống của cô kỳ thật rất giống tôi, cô hẳn là cũng không muốn gả cho Dục Vương, nếu tôi cưới cô, vấn đề của chúng ta đều có thể giải quyết.”

Hề Trác Ngọc nói có sách mách có chứng mà phân tích: “Nếu cô không gả cho tôi, đầu tiên Dục Vương sẽ không thiện bãi cam hưu, còn có Thuần Hỉ quận chúa, khả năng cũng sẽ lại tìm cô phiền toái. Thế giới này đối với cô không quá thân thiện, về sau khả năng cô sẽ bị Tiêu gia gả ra ngoài, tôi cảm thấy cô hẳn là cũng không thích như vậy.”

Khương Vũ Triều nghiêm nghị gật đầu: “anh nói rất có đạo lý. Nhưng mà em nghĩ đến phải gả cho anh, liền cảm thấy sắp hít thở không thông, còn có cảm giác phạm tội.”

Hề Trác Ngọc cười một cái, “cô có thể nghĩ như thế này, trên danh nghĩa là gả cho tôi, nhưng trên thực tế cô chính là vào Ngọc Lăng Vương phủ làm trợ lý, tôi còn phát tiền lương cho cô. Ở trong vương phủ, cô sẽ thực tự do, tôi cũng thêm bằng hữu có đề tài tương đồng. Tôi chỉ muốn cho cô một chút trợ giúp và chiếu cố.”

Khương Vũ Triều hiểu ý tứ của hắn, “Ca ca thật tốt! Nhưng mà em rất lợi hại!”

Hề Trác Ngọc: “Tôi biết Sinh Khương Lão Tửu rất lợi hại, nhưng người lợi hại cũng sẽ có lúc cần trợ giúp.”

Khương Vũ Triều bị thần tiên ca ca chọc cho trái tim cũng nóng lên, cảm động nói: “Tôi phải gả cho ca ca! Tôi phải sinh khỉ con cho ca ca!”

Hề Trác Ngọc cười xua xua tay: “Aizz, câu sau thì không cần.”
Bình Luận (0)
Comment