Nữ Chính, Đừng Tưởng Tôi Sợ Cô!!!

Chương 7

Âu Tử Kỳ đang định mở miệng thì bên trên đột nhiên vọng xuống một âm thanh.

-Là ai mới sáng ra liền ồn ào như vậy? Không để cho người khác ngủ nữa à?

Tất cả đưa mắt nhìn lên, chỉ thấy Âu Tử Tuyết không biết khi nào đã đứng đó, khuôn mặt ngái ngủ, vươn người ngáp một cái. Hai cha con Âu thị sắc mặt thật sự không tốt chút nào. Lại để cô bắt gặp chuyện này, e rằng cô sẽ rất đau lòng. Âu Thiên Lãnh âm trầm nhìn Hàn Thiên Dật, quát:

-Đủ rồi, Âu gia ta tuyệt đối không chấp nhận chuyện này. Các ngươi lập tức cút khỏi đây cho ta.

Lục Sắc Vi ánh mắt lóe lên mấy tia tính toán, rời khỏi lồng ngực của Hàn Thiên Dật, tiến đến chỗ Âu Tử Tuyết, vẻ mặt đau khổ cầu xin:

-Âu tiểu thư, tôi biết như thế này là bất công với cô, nhưng mà tôi với Dật là thật lòng yêu nhau. Xin cô, thành toàn cho chúng tôi được không?

Nói xong còn giả vờ thút thít mấy cái, bộ dạng ủy khuất vô hạn, hai mắt long lanh chực trào nước mắt, thật khiến cho người khác muốn ôm vào lòng an ủi vỗ về. Tất nhiên, Hàn Thiên Dật cũng không có ngoại lệ, tiến đến ôm cô ta vào lòng, vẻ mặt thương tiếc vỗ về:

-Vi nhi, em cứ yên tâm, cho dù thế nào thì anh nhất định cũng sẽ hủy hôn với cô ta. Trên đời này, người anh yêu nhất chỉ có mình em thôi.

Lục Sắc Vi ánh mắt đắc ý liếc nhìn Âu Tử Tuyết, nghĩ cô sẽ tức điên lên mà mắng chửi cô ta, nhưng không ngờ chỉ bắt gặp ánh mắt lạnh nhạt của Âu Tử Tuyết. Hàn Thiên dật ngước đầu nhìn cô, vẻ mặt khinh miệt, gằn từng tiếng:

-Âu Tử Tuyết, cô tốt nhất là biết điều hủy hôn đi. Loại đàn bà lẳng lơ như cô, tôi tuyệt đối sẽ không bao giờ chấp nhận đâu.

Âu Tử Kỳ và Âu Thiên Lãnh tức đến mức mặt đều đỏ bừng, đang định mở miệng thì hai bóng người đột nhiên phóng vào. Nhìn kĩ lại, không ngờ chính là chủ tịch tập đoàn Hàn thị cùng phu nhân của mình, đồng thời cũng là ba mẹ của Hàn Thiên Dật. Hàn Thiên Dật hai mày chau lại, dường như rất là khó chịu. Nếu như ba mẹ can thiệp vào thì hắn khó mà hủy đi hôn ước với cô ta rồi.

Hàn Lãng cười cười như muốn giải hòa, đưa tay kéo hai cha con của Âu thị xuống, tỏ vẻ xin lỗi:

-Lão Âu, tiểu tử này đều là trẻ tuổi non dạ nên mới làm ra chuyện này. Ngươi cũng đừng chấp nhặt nó làm gì. Việc hủy hôn chắc chắn sẽ không có xảy ra đâu, ngươi yên tâm đi.

Hàn phu nhân ngồi bên cũng liên tục tiếp lời, sau đó không quên quay qua hung hăng trừng Hàn Thiên Dật một cái. Thằng nhóc này đúng là không thể khiến bà ngừng lo lắng mà, cư nhiên bị một con hồ ly tinh dụ dỗ, đòi hủy hôn với Tuyết nhi. Cô gái tên gọi Lục Sắc Vi kia bà vừa nhìn đã biết là loại người giả tạo gian xảo, không hiểu sao lại có thể mê hoặc con trai bà.

Nhìn hai vị trưởng bối Hàn gia ra sức làm hòa với Âu Thiên Lãnh khiến Lục Sắc Vi vô cùng tức giận, hai tay gần như vò nát tà váy. Hàn Thiên Dật cũng oán hận không kém, trực tiếp đứng dậy chỉ thẳng vào mặt Âu Tử Tuyết, quát:

-Âu Tử Tuyết, cô đúng là một kẻ vô liêm sỉ, vì muốn níu chân tôi liền gọi cả ba mẹ tôi đến đây. Nói cho cô biết, hôm nay dù bất cứ giá nào tôi cũng phải hủy hôn với cô.

Ba mẹ của Hàn Thiên Dật cơ hồ là tức đến hộc máu, hai người bọn họ ở đây ra sức làm hòa, con trai họ lại dám nói những lời như vậy. Hai người vội vàng đứng dậy, nhưng chưa kịp nói gì thì âm thanh của Âu Tử Tuyết đã sớm hơn một bước vang lên:

-Hàn thúc, Hàn cô, hai người cũng thấy rồi đó. Hôm nay hắn không những đem bạn gái đến ra oai với con mà còn buông lời sỉ nhục con như vậy, hai lý do này đủ để con hủy đi mối hôn sự này rồi chứ?

Sáu người đứng đó thần sắc ngốc trệ đứng yên không nhúc nhích, tựa hồ còn chưa tiếp nhận được sự thật này. Âu Thiên Lãnh và Âu Tử Kỳ là hai người tỉnh lại đầu tiên, sắc mặt cực kì vui mừng. Vợ chồng Hàn Lãng sắc mặt xanh mét, hung hăng trừng con trai mình thêm một cái nữa. Hàn Thiên Dật thì lại là bộ dạng không thể tin được, mà Lục Sắc Vi ánh mắt oán hận không ngừng. Âu Tử Tuyết lạnh nhạt nhìn Hàn Thiên Dật, nhấn mạnh thêm một câu:

-Hàn thiếu, phiền anh nhớ kĩ cho, hôm nay không phải là anh hủy hôn, mà là tôi hủy hôn. Từ nay về sau, chúng ta không còn bất kì quan hệ gì với nhau nữa. Anh tốt nhất đừng bao giờ xuất hiện trước mặt tôi nữa.
Bình Luận (0)
Comment