Dịch: Lãnh Nhân Môn***
Cứ thế, ngày đi làm đầu tiên của Nam Sơn, ngoại trừ đập vỡ một con chuột máy tính trong phòng làm việc ra thì chẳng còn việc gì nữa.
Minh Hoa thấy thế không chỉ không nói gì, còn vỗ tay bôm bốp:
- Nam Sơn làm hay lắm, có thể hòa nhập vào văn hóa của văn phòng chúng ta nhanh như thế.
Nam Sơn:...
Đêm khuya, cô lăn qua lăn lại không ngủ được.
Ở chỗ làm mới này, cả bà chủ lẫn nhân viên đều đối xử rất tử tế với mình, thế nên cô mới có thể hòa nhập nhanh đến thế.
Mỗi người trong văn phòng đều có chức trách của riêng mình, chỉ có cô hình như là... Chẳng có gì cả.
Dù rằng cô không muốn phải thừa nhận chút nào, nhưng sự thật chính là như thế.
Hoặc là cô có thể làm chút gì đó dựa vào năng lực đặc biệt của mình.
...
- Chào buổi sáng!
Giờ làm việc là chín giờ sáng, Nam Sơn đến trước chừng mười lăm phút, Tiểu Mi đã đến từ sớm, đang lay hoay bên cạnh chậu xương rồng èo uột kia.
- Chào buổi sáng, chị Nam Sơn!
Tiểu Mi ngẩng đầu nhìn cô mỉm cười rạng ngời, sau đó quay lại tiếp tục tưới nước cho nó.
Nam Sơn rảnh rỗi nên đi tới, dè dặt hỏi:
- Có phải cây xương rồng này bị bệnh không?
Tiểu Mi đặt bình nước lên bệ cửa sổ, phủi bụi đất trên tay.
- Em cũng thấy rồi, nhưng đặt nó ở đây vừa có ánh nắng, em cũng tưới nước đầy đủ, thật sự không biết sao nó lại thế nữa, trên mạng đều bảo nó là loại thực vật dễ trồng nhất đấy.
Quả thật rất dễ trồng, năm đó trong phòng ký túc xá của Nam Sơn cũng có trồng một chậu.
Qua cả một mùa hè, chậu xương rồng kia vẫn sống rất tốt, chẳng cần chăm sóc gì nhiều.
Nam Sơn giơ tay sờ cây xương rồng héo rũ kia một cái.
Tay mới đẩy nhẹ thôi mà nguyên cây xương rồng đã tróc cả gốc lên.
Tiểu Mi giật mình nhìn Nam Sơn:
- Chị?
Hai người nhìn nhau đăm đăm.
Nam Sơn lộ ra vẻ mặt vô tội:
- Chị nói chắc em không tin, là cây xương rồng đó ra tay trước đấy.
Trên mặt Tiểu Mi viết rành rành hai chữ: Không Tin!
Nam Sơn cúi đầu nhìn cây xương rồng kia, ngay cả gai cũng héo quắp lại, rễ thì đã biến thành màu đen thui.
Đây rõ ràng là rễ đã bị úng nước rồi.
Cô đưa đến trước mặt Tiểu Mi:
- Rốt cuộc em tưới bao nhiêu nước thế?
- Mỗi lần chỉ một bình như thế thôi...
Tiểu Mi cúi đầu chỉ xuống.
Cái bình nước kia to đùng, mỗi lần một bình như thế, cây xương rồng uống nước no đến vỡ bụng luôn.
Nam Sơn cảm thấy, trồng chết một chậu xương rồng khó hơn so với trồng sống một chậu xương rồng nhiều lắm.
Cô đột nhiên nhớ đến con chim cánh cụt QQ mà mình nuôi hồi học tiểu học, mỗi lần login nó đều nhảy tưng tưng lên.
Lúc cô rảnh rỗi không có gì làm đã lên mạng tìm một trăm cách giết chết chim cánh cụt.
Kết quả, cô phát hiện chuyện nuôi chết một con chim cánh cụt QQ thật không dễ dàng gì.
…
Buổi sáng Minh Hoa không đến phòng làm việc, nghe Tiểu Mi nói hình như cô ấy đi gặp người ủy thác là Chương Hiểu Thi rồi.
Vụ này khó quá, Minh Hoa cảm thấy không làm nổi nên mong bà Chương có thể rút đơn lại, Minh Hoa sẽ trả tiền bồi thường cho bà ta.
Biết thế thì hôm qua Nam Sơn đã nói với Minh Hoa là cô có thể thử một lần xem sao.
Nam Sơn đột nhiên hiểu ra, thật ra thì Minh Hoa cũng không đặt nhiều kỳ vọng vào mình lắm.
Chẳng qua là vì nể tình bạn học nên mới để cô đến đây làm mà thôi.
Bằng không thì không lý nào đến giờ vẫn chưa sắp xếp chức vị cụ thể cho mình được.
Sắp giữa trưa, Minh Hoa lắc lắc chìa khóa đi vào, hãy còn đang cười tủm tỉm, xem ra tâm trạng không tệ chút nào.
- Chị Minh Hoa, bàn việc thế nào rồi?
Tiểu Mi là người đầu tiên hỏi.
Minh Hoa đi đến chỗ máy lọc nước, rót một ly uống.
- Không thể hủy đơn được.
Minh Hoa ực một hơi cạn sạch, giơ mu bàn tay lên quẹt môi:
- Bất quá tiền công tăng lên gấp đôi.
Tiểu Mi mở to hai mắt:
- Hai mươi vạn á?
Ngay cả Nam Sơn cũng hết hồn, thật không ngờ tiền đi bắt ghen một vụ lại nhiều hơn tiền lương hai năm của cô.
Tiểu Mi giơ ngón tay cái lên:
- Thân là bà chủ, đúng là phải có lòng quyết đoán nhìn về phía tiền, có một vị doanh nhân từng nói, ở trước mặt đồng tiền, tất cả kẻ thù đều là mây bay.
Đại Bạch giễu lại không chút lưu tình:
- Bà chủ, chị có chắc là thêm tiền thì có thể thành công không đấy, em thấy có thể là tiền bồi thường hợp đồng lớn hơn thì có ấy.
- Tiểu Tửu cậu thấy thế nào?
Minh Hoa không thèm để ý đến câu móc máy của Đại Bạch, nheo mắt cười hỏi Tiểu Tửu, giống như muốn nhận được sự ủng hộ của cậu chàng.
Tiểu Tửu không nói không rằng, quay màn hình máy tính về phía cô.
Trên màn hình là cửa sổ đơn đặt hàng online, món hàng cần mua: chuột máy tính, số lượng: 100.
- Hừ!
Minh Hoa đứng bên cạnh Nam Sơn, xoay người nhìn cô đắm đuối.
- Nam Sơn Sơn ơi, mình dám nhận đơn này là vì cậu chính là vũ khí bí mật của mình đấy, cậu nhất định sẽ không khiến mình thất vọng đâu nhỉ.
Vũ khí bí mật?
Nam Sơn phát hiện ban nãy hóa ra đều là do mình nghĩ nhiều.
- Mình sẽ cố gắng.
Cô hắng giọng một cái:
- Mình vẫn cảm thấy gã Cao Thuận đấy hẹn hò với bồ nhí ở sơn trang nghỉ mát kia, bây giờ cần phải tìm hiểu xem thời gian gã đến đấy có cố định hay không thôi.
Tiểu Mi đáp:
- Mỗi ngày mười lăm và cuối tháng đều đến.
Hôm nay đã là ngày mười ba rồi, còn hai ngày nữa là mười lăm.
Nam Sơn phải tranh thủ tiếp xúc với Cao Thuận trong vòng hai ngày này thì buổi tối mới có thể xuyên vào thành một món đồ gì đó của hắn được.
Thật ra thì chỉ cần cô muốn thì cô có thể chọn đối tượng chủ vật phẩm mà mình muốn xuyên vào, điều kiện tiên quyết là ban ngày cô nhất định phải tiếp xúc với người đó.
- Hai ngày này, tôi muốn tiếp cận Cao Thuận, tốt nhất là tiếp xúc tay chân ấy.
Nam Sơn đưa ra yêu cầu.
Ôi trời ơi, Tiểu Mi chớp chớp mắt:
- Chị Nam Sơn, chị không cần phải hy sinh lớn như thế đâu.
- Không lớn đâu.
Chỉ là tiếp xúc tay chân bình thường thôi mà, không đến mức đấy chứ.
- Nam Sơn, ý kiến này không tồi, nhưng Tiểu Mi em sẽ không để chị làm thế đâu.
Nam Sơn:....
Hình như cô vẫn chưa kịp nói kế hoạch của mình ra mà?
- Đúng đấy.
Minh Hoa cũng khuyên ngăn:
- Nam Sơn à, cậu làm như thế thì hy sinh lớn quá, lỡ như để khách hàng biết chúng mình lừa bà ấy thì nhất định sẽ không để yên cho chúng mình đâu.
Ô kìa cô đã nói gì đâu?
Nam Sơn nhìn Minh Hoa và Tiểu Mi hồi lâu:
- Rốt cuộc hai người đang nói gì thế?
Sao cô nghe không hiểu gì hết thế này?
Minh Hoa đáp:
- Chẳng lẽ không phải cậu định đi dụ dỗ Cao Thuận, làm mấy động tác thân mật một chút, để bọn mình nói với bà Chương là đã bắt được ả bồ nhí rồi à?
Bất quá chỉ có hai ngày thôi mà muốn dụ được Cao Thuận thì khó lắm.
Nam Sơn phì cười:
- Mọi người hiểu nhầm rồi, nói tóm lại là mình nắm chắc hơn phân nửa là có thể tìm được chứng cứ ngoại tình của Cao Thuận, điều kiện tiên quyết là mình phải tiếp xúc thân thể với hắn ta mới được.
- Được, cậu đợi nhé.
Minh Hoa cũng không hỏi kế hoạch của Nam Sơn là gì, cô cho rằng Nam Sơn muốn dựa vào giác quan thứ sáu của mình để tìm dấu vết ngoại tình của Cao Thuận.
...
Bên trong đại sảnh xa hoa đang diễn ra tiệc tùng linh đình.
Nam Sơn mặc một bộ lễ phục bó sát màu trắng, tôn lên vóc dáng của cô, tay phải khoác tay của Đại Bạch.
Vóc người của Đại Bạch cũng rất đẹp, mặc một bộ vest may đo riêng, càng tôn thêm dáng người cao ngất của anh.
Khách khứa trong đại sảnh đều mặc lễ phục và áo vest, đi tới đi lui, bàn chuyện làm ăn với nhau.
- Đại Bạch, cười một cái có được không? Bây giờ bọn mình đang giả làm tình nhân đấy!
Nam Sơn nghiêng đầu qua, thấp giọng nói với tên Đại Bạch mặt liệt.
Đại Bạch khẽ gật đầu, mím môi, mặt mũi nhăn nhó.
Nam Sơn thở dài:
- Thôi đi, chúng ta cứ sắm vai đôi tình nhân đang chiến tranh lạnh cũng được. Sau khi nhìn thấy Cao Thuận thì nhớ đẩy tôi về phía hắn nhé.
- Được.
Nghe thấy không cần phải mỉm cười, Đại Bạch thở phào một hơi như trút được gánh nặng.
- Đây là kiểu tiếp xúc thân thể mà cô đã nói à? Liệu có đơn giản quá không?
Nam Sơn ung dung đáp:
- Đại đạo chí giản.
Cô không thể nói mục đích vì sao phải làm thế, nên chỉ đành qua loa cho xong.
Đại Bạch gật đầu, tuy là nghe không hiểu, nhưng hình như có vẻ thâm ảo lắm.
Như lời Tiểu Mi hay nói, mặc kệ mèo trắng hay mèo đen, cứ bắt được bồ nhí để kiếm tiền thì đều là mèo tốt.
Nếu muốn hỏi vì sao Nam Sơn và Đại Bạch lại ở đây, thì phải nói lại từ ngày hôm qua.
Bởi vì Nam Sơn nói là muốn tiếp xúc thân thể với Cao Thuận, cho nên Minh Hoa phải đi chuẩn bị một chút.
Bình thường Cao Thuận ra ngoài đều mang theo vệ sĩ, người ngoài căn bản không có cơ hội để có bất kỳ tiếp xúc thân thể gì với hắn.
Tiểu Mi tra được ngày mười bốn hắn ta có một bữa tiệc ở khách sạn Chabot.
Thông qua bà Chương, thuận lợi lấy được thư mời.
Sợ là Nam Sơn đi một mình sẽ gặp nguy hiểm, nên Minh Hoa mới phái Đại Bạch đi cùng.
- Cao Thuận ở phía đông bắc.
Đại Bạch phát hiện mục tiêu nên nhắc nhở.
Nam Sơn ngây người, mặt đơ ra, phía đông bắc là phía nào, bên trái hay bên phải?
Xin đừng bao giờ nói đông tây nam bắc với mấy người cảm hướng kém được không!
Đại Bạch hếch cằm chỉ về phía trước, bên trái của Nam Sơn:
- Chính là bên đó, đang nói chuyện với một người phụ nữ mặc lễ phục màu đỏ.
Nam Sơn quay về phía anh ta chỉ, nhìn thấy Cao Thuận.
Tướng mạo ngoài đời giống hệt như trên ảnh chụp, gương mặt có vẻ thật thà phúc hậu nhưng vẫn có chút khôn khéo, dáng người được chăm sóc khá tốt, nhìn qua liền biết đây là kết quả nhờ tập luyện thường xuyên, đang chuyện trò khá vui vẻ với quý cô bên cạnh.
Dường như hắn vừa nói cái gì buồn cười lắm, khiến quý cô váy đỏ bật cười nắc nẻ.
- Chúng ta đi thôi, đợi lát nữa tôi nói ‘anh này, em giận rồi’ thì cậu đẩy tôi một cái nhé.
Nam Sơn ngẫm nghĩ, lại cắn môi nói:
- Nhớ kỹ, phải nhanh ác chuẩn vào.
Mặt Đại Bạch hơi đỏ lên, khẽ gật đầu.
Nói xong thì Nam Sơn bèn kéo theo Đại Bạch thân cao 1m8, hiên ngang đi về phía Cao Thuận.
Cô âm thầm vòng mấy bước quanh Cao Thuận để tìm góc độ thích hợp.
- Anh yêu, anh mà còn như thế thì em sẽ giận đấy.
Cô rút tay ra khỏi tay Đại Bạch, nói với vẻ hậm hực.
Đại Bạch mặt đơ như cây cơ:
- Giận thì giận đi, suốt ngày chỉ biết có tiền tiền tiền, thứ em yêu là tiền chứ có phải tôi đâu.
Nam Sơn ngu người, anh hai, sao anh lại tự động thêm lời thoại thế này, đã bảo là đẩy tôi một cái cơ mà.
- Nhìn cái gì mà nhìn, em có van nài thì tôi cũng sẽ không nghĩ lại đâu.
Đại Bạch hất cằm kiêu ngạo:
- Cách tôi xa một chút, hừ!