Nữ Chính Mau Học Hành Đi

Chương 117


Cùng lúc đó, ngay sau khi rời ký túc xá, nam thanh niên mang điểm tâm kia đi lên một chiếc ô tô màu đen.Anh ta ngồi lên ghế phó lái, nhanh chóng gọi một cuộc điện thoại.“Tổng giám đốc, đã đưa đến ký túc xá.” Điện thoại được kết nối, anh ta lập tức nói: “Nhưng mà cô Tần không ở đó, đã chuyển cho bạn cùng phòng của cô ấy ạ.

Các cô ấy nói giữa trưa cô Tần cũng đi phòng thí nghiệm.”“Đúng vậy, cô ấy thường đi phòng thí nghiệm.”Không biết bên kia điện thoại nó gì đó, anh ta nhanh chóng nói thêm: “Vâng, tôi sẽ điều tra ngay.”***Tần Tịch không hề có cảm giác với những chuyện này.Lúc cô đến phòng thí nghiệm, nhìn thấy Ôn Diệc Nhiên và Lâm Cao đều ở đây.Hai người ngồi ngay ngắn cạnh nhau trên ghế sô pha trong văn phòng.Ngô Hi Ngạn ngồi ở chỗ anh vẫn thường ngồi, đang cúi đầu lật xem kết quả thí nghiệm trong tay.“Đàn anh Ngô.” Tần Tịch gõ gõ cửa, bước nhanh vào văn phòng.Cô liếc nhìn Ôn Diệc Nhiên và Lâm Cao một cái, hai người có chút xấu hổ tránh ánh mắt cô, quay đầu nhìn về hướng khác.Trong lòng Tần Tịch cũng có chút đoán được.“Ăn cơm chưa?” Ngô Hi Ngạn khép báo cáo lại, quay đầu nhìn cô “Buổi chiều có tiết không?“Có ạ.” Tần Tịch gật gật đầu.Ôn Diệc Nhiên với Lâm Cao ngồi trên ghế sô pha, rõ ràng có chút căng thẳng.Ngữ khí của Ngô Hi Ngạn có vẻ bình thường nhưng vẻ mặt lại có chút sắc lạnh nên khiến người ta không nhìn ra được anh có tức giận hay không.Nhưng vừa gặp đã hỏi thăm như thế, hoàn toàn không có ý định răn dạy gì Tần Tịch.“Đàn anh.” Ôn Diệc Nhiên nắm chặt tay, đặt trên đầu gối, vì căng thẳng mà ngày nắm càng chặt hơn.Đối diện với ánh mắt của Ngô Hi Ngạn, theo bản năng, lưng của cô ta ngày càng thẳng hơn.“Bọn em….” Ôn Diệc Nhiên liếm đôi môi có chút khô khốc, căng thẳng mở miệng: “Bọn em thật ra….”“Để Tần Tịch nói.” Ngô Hi Ngạn ngắt lời Ôn Diệc Nhiên.Anh nhìn Tần Tịch, nhàn nhạt nói: “Em nói đi, mọi chuyện là như thế nào?”Mi Tần Tịch khẽ nhếch, quay đầu liếc nhìn Ôn Diệc Nhiên một cái.Sắc mặt đàn chị này có chút trắng nhợt, tay để trên đầu gối nắm càng chặt hơn, mu bàn tay đều nổi gân xanh rồi.Nhìn qua có vẻ vô cùng căng thẳng.Lâm Cao ngồi bên cạnh chị ta thì tốt hơn một chút.Nhưng anh ta vẫn không dám nhìn Tần Tịch, ánh mắt mất tự nhiên nhìn đi nơi khác.Tần Tịch chớp chớp mắt: “Đàn anh Ngô, cuối cùng là xảy ra chuyện gì vậy ạ?”“Đàn em Tần Tịch.” Ôn Diệc Nhiên bất ngờ đứng lên: “Chị… chị nói hết với đàn anh rồi.”Cô ta căng thẳng nuốt nước bọt, nhanh chóng nói: “Chị thấy lừa dối đàn anh thì thật sự là không tốt, chuyện này chúng ta nên thành thật thì tốt hơn.

Cho dù đàn anh có trách cứ bọn sự thì cũng tốt hơn là nói dối.


Chị… chị thật sự…..”Mặt cô ta đỏ lên nhìn Tần Tịch, mắt lấp lánh nước: “Những lời ban sáng em nói chị có suy nghĩ qua rồi, nhưng mà chị cảm thấy….

cảm thấy…..”Đầu Ôn Diệc Nhiên nghiêng sang một bên, hít sâu một hơi: “Không nói dối đàn anh thì sẽ tốt hơn.

Xin lỗi…..”Cô ta nhỏ giọng nói: “Chị không làm được.”Lúc Ôn Diệc Nhiên nói chuyện, Lâm Cao vẫn không hề ngẩng đầu lên.Anh ta giống như cao tăng đang ngồi thiền, không quan tâm đến những chuyện đang xảy ra quanh mình, chỉ chuyên chú nhìn sàn nhà trước mặt.Hạ quyết tâm không tham dự vào lần tranh chấp này.Ngô Hi Ngạn không nói gì, cũng không nhìn Ôn Diệc Nhiên.Anh vẫn cứ thong dong ngồi ở đó, nhìn thẳng vào mắt Tần Tịch.Những lời Ôn Diệc Nhiên vừa nói, giống như gió thổi qua tai anh vậy, không ảnh hưởng gì.“Đàn em Tần Tịch.” Trong văn phòng vẫn rất an tĩnh, chỉ có Ôn Diệc Nhiên im lặng vài giây rồi lại ấp úng mở miệng, “Thật ra chuyện quên dán nhãn làm cho thí nghiệm thất bại cũng không có gì, cùng lắm…..

cùng lắm thì bị đàn anh nói vài câu.

Nhưng mà em muốn chị giúp em nói dối lừa gạt đàn anh là tự thí nghiệm thất bại.


Xin lỗi, chị thực sự không làm được.”Cô ta dừng lại một chút, tiếp tục nói: “Chị đã nói hết tất cả mọi chuyện cho đàn anh rồi, em nên nhận sai với anh ấy đi.

Nói xin lỗi rỗi hứa sau này không tái phạm.

Đàn anh….

Đàn anh Ngô sẽ tha thứ cho em.”“Tần Tịch.” Ngô Hi Ngạn cuối cùng cũng mở miệng, “Em có gì muốn nói không?”Tần Tịch nhàn nhạt liếc Ôn Diệc Nhiên một cái.Sáng nay cô nói những lời đó với Ôn Diệc Nhiên là bởi vì đàn chị này cũng không đến mức hư hỏng.Đối phương không định nói dối đàn anh, lừa gạt mọi người là thực nghiệm thất bại để trốn tránh trách nhiệm.Lại không hề nghĩ tới, chị ta thế mà lại đi đổ oan cho mình.Đối diện với ánh mắt của Tần Tịch, Ôn Diệc Nhiên vội vàng quay đầu.Trong miệng cô ta vẫn còn lẩm bẩm, “Xin lỗi em, Tần Tịch, nhưng mà chị không có cách nào nói ra lời nói dối như vậy.”Tần Tịch nhìn về phía Ngô Hi Ngạn: “Đêm qua là em làm thí nghiệm thử nhưng mà em rất chắc chắn, chắc chắn em có dán nhãn.”Cô nói: “Lúc em rời khỏi phòng thí nghiệm, em có ghi chép và ký xác nhận trong sổ giao ban, ống nghiệm và thời gian đều kiểm tra đối chiếu lại.”Tần Tịch dừng lại một chút, giọng nói vẫn rất bình tĩnh: “Em có thời gian kiểm tra đối chiếu, ghi chép lại.


Nếu đúng là phát hiện ra ống nghiệm không có dán nhãn, ngay lúc đó có thể dán bù lại rồi, cũng có tốn bao nhiêu thời gian đâu.”“Đàn em Tần Tịch.” Ôn Diệc Nhiên không thể nào tin mở to mắt nhìn trừng trừng cô: “Sáng nay em không nói như thế.”“Hơn nữa….” Cô ta bĩu môi: “Ai có thể chứng minh em có làm những chuyện đó.

Có thể là em quên, hoặc em vội vã rời đi thì sao? Rõ ràng buổi sáng em không nói như này.”“Đàn chị Ôn Diệc Nhiên.” Giọng nói của Tần Tịch rất lạnh.Cô nhìn Ôn Diệc Nhiên, ánh mắt cũng trở nên lạnh lùng: “Sáng nay em nói gì, chị có thể nói lại một lần không?”.

Bình Luận (0)
Comment