Nữ Chính Mau Học Hành Đi

Chương 148


Cô thở dài bất đắc dĩ, vẫy tay với Kiều Sơ Hạ: “Hạ Hạ, cậu cũng lại đây đi.

”Cô mở nội dung PPT ra nói một lần.

Bởi vì trước đó các cô đã thảo luận nội dung một lần rồi, tư liệu bổ sung chủ yếu là láy từ đề tài của các cô ra.

Mấy người Âu Dương Nguyệt nắm rõ rất nhanh.

“Toàn bộ là như vậy đấy, ngày mai không nhất thiết sẽ là tớ lên thuyết trình, nội dung của nhóm mọi người đều quen mà.

” Tần Tịch nói xong, trừng mắt nhìn Âu Dương Nguyệt một cái.

“Ôi bảo bối ơi.

” Đối phương làm quá ghé vào vai cô, “Một cái liếc mắt phong tình vạn chủng của nàng đã hút hết hồn phách ta đi rồi, nàng phải chịu trách nhiệm với ta đấy.

”“Đừng nghịch.

”“Tớ nói thật mà Tiểu Tịch.

” Âu Dương Nguyệt vẫn bám riết lên người cô.

Cằm cô ấy gác lên vai Tần Tịch, quay đầu thổi hơi vào lỗ tai cô: “Không biết ai có phúc như vậy, có thể được bảo bối Tiểu Tịch nhìn trúng, anh ta chắc chắn sẽ hạnh phúc đến chết.


Aiz….

”Âu Dương Nguyệt ra vẻ thờ dài: “Tớ hơi ghen tị.

”Tần Tịch cười cười.

Người mà cô thích, lại rất chán ghét cô.

Cũng chỉ có cô gái biết nói ngọt như Âu Dương Nguyệt mới nói được mấy lời này.

“Yên tâm đi.

” Cô vỗ vỗ vai đối phương, “Ghi chép ôn tập cuối kỳ sẽ cho cậu mượn chép lại, còn nể mặt bạn bè làm tổng kết cho cậu một phần nữa.

”“Oh yeah! Bảo bối Tiểu Tịch à….

”Thấy Âu Dương Nguyệt lại bắt đầu nói tiếp, Tần Tịch không muốn bàn chuyện này nữa.

Cô xoay người rút ra một tấm vé xem phim từ trong tay cô ấy: “Thiên hạ?” phim kiếm hiệp à?”“Không phải đâu.

” Âu Dương Nguyệt giải thích, “ Viễn tưởng á.

”Cô ấy duỗi tay ra, mở trình duyệt tìm trailer phim: “Tuy nội dung là nói về quá trình trưởng thành của nam chính nhưng mà cảm động lắm luôn.

”“À.

” Tần Tịch gật gật đầu.

Ngón tay Âu Dương Nguyệt nhảy múa trên bàn phím, mở ra trailer của bộ phim này.

Thế giới cổ kính kỳ ảo, từ từ hiện ra trước mặt bọn họ.

Tiên khí lượn lờ trong tiếng nhạc, một nam tử toàn thân mặc đồ đen huyền tiến vào màn hình.

Đơn độc một mình, mặt không cảm xúc, nhìn qua có vẻ lạnh lùng lại ngạo mạn.

“A a a!” Âu Dương Nguyệt thét chói tai, “Nam thần của tớ đẹp trai chết được!”Tần Tịch liếc mắt nhìn khuôn mặt anh tuấn trên màn hình máy tính, trong đầu nhanh chóng nhảy ra tên của nam diễn viên.

Cô không có hứng thú gia nhập ngành giải trí, cũng không có thời gian mà du idol.

Đến cả phim truyền hình trên TV cũng chả xem được mấy bộ.

Nhưng mà diễn viên này thật sự rất nổi tiếng.


Lê Phi, ảnh đế trẻ tuổi nhất trong lịch sử, rất nhiều người cho rằng đây chính là đỉnh cao sự nghiệp mà anh ta đạt được, lại không ai ngờ rằng đó mới chỉ là bước khởi đầu.

Lại qua thêm năm năm nữa, anh ta sẽ nổi đến đỉnh điểm, nhà nhà đều biết, cho dù là Tần Tịch là người chả biết gì về giới giải trí cũng nghe nên quen mặt vị đỉnh cấp siêu sao này.

Cũng là diễn viên mà cô thích nhất.

Lê Phi có vẻ bề ngoài anh tuấn, kỹ thuật diễn tốt, diễn cái gì ra cái đó.

Ngoài đời cũng là người rất thân thiện.

Lúc Tần Tịch với Lạc Phỉ còn ở bên nhau, chỉ có một lần mê muội đu idol, khéo làm sao lại đi chung máy bay với Lê Phi.

Cô còn mặt dày muốn xin chữ ký, chụp ảnh chung.

Lúc đó Lạc Phỉ giả vờ tức giận, giống như đang ăn dấm.

Sau đó cả hành trình trên máy bay cứ nắm tay Tần Tịch mãi không buông.

Hiện tại ngẫm lại, có lẽ cũng là giả vờ đi.

Sau đó Tần Tịch lại gặp mặt Lê Phi trong một bữa tiệc tối.

Cái chàng siêu sao thân sĩ này còn nhớ rõ cô, sau khi cùng cô chào hỏi, còn nói đùa với cô là: “Trước giờ chưa bao giờ thấy Lạc tổng để ý đến ai như vậy, khiến cho anh ta còn mém nghĩ rằng nam chính của bộ phim mà Lạc thị sắp tới sẽ đầu tư vào, không đến lượt anh ta.

”Lúc đó trong lòng Tần Tịch rất ngọt ngào.

Bây giờ nhớ lại chỉ thấy châm chọc đến mắc ói.

Ánh mắt cô lạnh lùng, nhìn vào nam tử cao ngạo tột cùng trên màn hình.


Lạc Phỉ lừa cô, cũng lừa hết thảy những người bên cạnh họ.

Cho nên lời nói dối tột cùng này, chỉ có sự đau đớn đến mức phải chết đi, mới có thể khiến Tần Tịch hoàn toàn tỉnh ngộ.

Khi đó, cho dù có người nói với cô, vốn dĩ Lạc Phỉ không thích cô.

Sợ là Tần Tịch cũng không thèm tin.

“Đẹp trai quá đi, đẹp trai chết mất!” Âu Dương Nguyệt còn đang si mê.

Đường Lăng liếc cô ấy một cái, hừ nhẹ: “Cũng được thôi.

”Rất nhanh, trên màn hình xuất hiện nhân vật thứ hai.

Nữ tử mặc váy vàng nhạt giống như từ trên trời giáng xuống.

Tươi đẹp thông tuệ, lại ngọt ngào, ân cần.

Cô ấy ở bên cạnh nam chính, giống như làm nhạt nhòa đi sự thù hận trên người anh ta.

Trên khuôn mặt luôn nở một nụ cười trong trẻo, bất kể lúc nào, không điều gì có thể khiến cô ấy lùi bước.

.

Bình Luận (0)
Comment