Nữ Chính Mau Học Hành Đi

Chương 183


Đến cả vận mệnh của chính mình cũng không thể nào làm chủ.“Đàn chị.” Xe nhanh chóng dừng lại trước tòa nhà tập đoàn Lạc thị cao ngất.Tần Tịch xuống xe trước.Cô khom lưng, nhìn về phía Tô Nhiễm vẫn còn đang bụm mặt ngồi trong xe nói: “Em ngồi trong quán cà phê đối diện chờ chị.”Cô nói, giơ tay chỉ vào một quán cà phê có thể nhìn thấy qua cửa sổ xe.Tô Nhiễm không động đậy.Tần Tịch ngẩng đầu, nhìn nhìn Đường Lăng.“Đàn chị.

Vẫn nên gọi anh trai chị qua đây đi?” Cô nghĩ nghĩ rồi nói với Tô Nhiễm: “Cho dù thế nào đi chăng nữa, chuyện này trước sau gì cũng phải thương lượng với người trong nhà.

Dù là kết quả tệ nhất đi, bọn họ cũng có quyền được biết, hơn nữa còn chuẩn bị tâm lý, đúng không?”Tô Nhiễm vẫn không động đậy.Tần Tịch bất đắc dĩ lại liếc nhìn Đường Lăng.“Đàn chị.


Bọn em đi sang quán cà phê trước đây.” Cô khẽ thở dài, dặn dò một câu.Sau đó xoay người đi về phía quán cà phê đối diện tập đoàn Lạc thị với Đường Lăng.Hai người mỗi người gọi một ly cà phê, tìm chỗ gần cửa sổ ngồi xuống.Từ vị trí của các cô, có thể nhìn thấy xe của Tô Nhiễm.Sau khi hai người Tần Tịch đi khỏi không bao lâu, cô ấy vẫn xuống xe.Xe hơi màu đen lái đi, chỉ còn lại mình chị ấy đứng ở cửa.“Cậu có cảm thấy tớ có chút vô tình không?” Tần Tịch nhìn Tô Nhiễm nửa ngày vẫn không di chuyển gì, quay đầu hỏi Đường Lăng.“Không đâu.” Đường Lăng lắc đầu, “Vốn dĩ chả liên quan gì đến cậu, đây là cuộc sống của đàn chị Tô Nhiễm, chị ấy phải tự mình quyết định.

Cậu có thể đi cùng chị ấy đến đây, đã có tình nghĩa lắm rồi.”Một tay Tần Tịch chống cằm, nhìn ra ngoài cửa sổ: “Thật ra tớ cũng không có tốt như vậy đâu.

Tớ đi cùng chị ấy, một nửa là giống như tớ đã nói lúc trước, đồng cảm với người cũng bị giống như mình, để chị ấy không cảm thấy cô độc quá.

Một nửa còn lại là cảm thấy, chị ấy đã gọi cho tớ nhờ giúp đỡ rồi, có lẽ là không tìm được ai nữa.


Tớ lo lắng nếu mà từ chối thẳng thừng, chị ấy sẽ xảy ra chuyện gì mất.

Như thế thì tớ sẽ áy náy cả đời.”“Cho nên cũng xem như để tâm mình an đi.” Cô quay đầu cười cười với Đường Lăng: “Thất vọng không?”“Không hề.” Bạn tốt vẫn cứ lắc lắc đầu, “Nếu là tớ, cũng sẽ chọn lựa giống như cậu thôi.”Trong lòng Tần Tịch cảm động.Đường Lăng không an ủi cô, cũng không tỏ vẻ hiểu rõ.Cô ấy bảo sẽ lựa chọn giống cô, tán thành như thế, làm cho người ta thấy an tâm hơn bất kỳ lời an ủi nào.Các cô đợi một lát, Tô Nhiễm cuối cùng cũng đi vào tòa nhà tập đoàn Lạc thị.Cho dù cuối cùng chị ấy chọn lựa như thế nào, nhìn dáng vẻ có thể thấy là đã chuẩn bị sẵn sàng đối mặt.Tần Tịch lấy sách từ trong ba lô ra, bắt đầu đọc.Đọc một lúc, cô nhịn không được lặng lẽ sáp gần lại chỗ Đường Lăng.“Ai….

Tối qua lúc sau đàn anh Ngô đưa tớ tới gặp giáo sư Trương.” Tần Tịch nhỏ giọng nói.“Ừ.” Đường Lăng vốn đang đọc sách, nghe thấy thế quay đầu liếc nhìn bạn tốt một cái.“Thì, tớ cảm thấy đàn anh Ngô đỉnh lắm nhé!” Tần Tịch không biết phải hình dung như thế nào: “Chắc là còn giỏi hơn với tưởng tượng của bọn mình.

Hơn nữa tớ mới biết được, sau khi tốt nghiệp đàn anh Ngô sẽ vào trung tâm cấy ghép nội tạng đấy.”Đường Lăng gật đầu: “Đàn anh Ngô đúng là rất đỉnh.”“Còn gặp được chủ nhiệm trung tâm cấy ghép với cô Tiền nữa.” Tần Tịch lại nói thêm: “Cô Tiền bảo sau này sẽ dạy ngoại khoa bọn mình.”Cô nghĩ đến cô Tiền thì nghĩ đến mấy câu nói đùa kia của đối phương.Có lẽ máy sưởi trong quán cà phê quá nóng, trên mặt Tần Tịch thấy hơi nóng.“Cậu muốn nói gì hửm?” Đường Lăng buồn cười nhìn cô.“Có gì đâu.” Tần Tịch yên lặng dời mắt lên cuốn sách giáo khoa, “Chỉ là tớ tò mò thôi, đàn anh Ngô tốt như vậy, sao Âu Dương lại sợ anh ấy thế nhỉ?”Đường Lăng: “……”Trong đầu cô ấy đột nhiên nhảy lên một cụm từ đang rất nổi tiếng trên mạng: trong mắt tình nhân hóa Tây Thi.Đường Lăng không đến mức sợ Ngô Hi Ngạn, nhưng cũng có thể hiểu được sự sợ hãi của Âu Dương Nguyệt.“Tối hôm qua, có phải xảy ra chuyện gì rồi không?” Cô ấy nghĩ nghĩ, lại hỏi.“Đâu có đâu.” Tần Tịch lẩm bẩm, “Thì là mấy thầy cô kia trêu chọc bọn tớ thôi.


Đàn anh Ngô bảo tớ đừng để ý.

Tớ cũng biết mấy thầy cô chỉ đùa cho vui thôi, đâu cần để ý làm gì.”Đường Lăng chưa bao giờ thấy cô như này, trên mặt viết rành rành mấy chữ “mau hỏi tớ đi, mau hỏi tớ đi” nhưng cô ấy lại cố tình không thèm hỏi.“Cậu nói xem….” Đột nhiên Tần Tịch lại nói: “Người như đàn anh Ngô sẽ thích quà sinh nhật như thế nào nhỉ?”Cô hỏi Đường Lăng: “Tớ nghe nói ngày 3 tháng 1 là sinh nhật anh ấy, khoảng thời gian này anh ấy giúp bọn mình nhiều như vậy, nên tặng anh ấy một phần quà sinh nhật nhỉ?”“Lát nữa đi xem triển lãm có muốn đi xem một chút không?” Đường Lăng hỏi..

Bình Luận (0)
Comment