Nữ Chính Mau Học Hành Đi

Chương 232


“Bọn họ không thể ảnh hưởng đến em được.” Tần Tịch tự tin nói.“Ừ.” Ngô Hi Ngạn lại gật gật đầu: “Kết quả thi không tệ.”Luật sư Tăng đúng là nghe không nổi nữa rồi.Ông lại ho nhẹ một tiếng, nhắc nhở Ngô Hi Ngạn: “Hi Ngạn này, có phải cháu còn chưa ăn cơm tối không?”“A đúng rồi!” Tần Tịch nhớ tới: “Đàn anh mới xuống máy bay ạ?”Cô nhìn Ngô Hi Ngạn: “Tối nay em mời khách đó, buổi chiều có Âu Dương với mấy bạn bè đàn anh của Âu Dương, Lăng tử nữa, bọn họ đã giúp đỡ em không ít.


Buổi tối bọn em ăn lẩu hải sản tùy chọn, đàn anh cùng đi nhé.”Cô lại nhiệt tình mời luật sư Tăng: “Ngài cũng đi cùng đi ạ.”“Ha ha, tôi không đi đâu.” Luật sư Tăng khẽ mỉm cười, “Lớn tuổi rồi, buổi tối không ăn mấy thứ như buffet lẩu hải sản được.

Về nhà bà xã tôi đã hầm canh rồi.”“Vậy cháu để tài xế đưa ngài về.” Ngô Hi Ngạn nói với luật sư Tăng.“Vậy tôi đây không khách sáo nữa.” Ông xua xua tay với hai người, “Mọi người chơi vui vẻ nha.”Ngô Hi Ngạn xuống xe trước, Tần Tịch cũng đi xuống theo.Xe vẫn dừng trước cửa nhà hàng buffet.Cô cúi người xuống vẫy vẫy tay với luật sư Tăng, quay đầu thì thấy Ngô Hi Ngạn lấy một chiếc hộp hình chữ nhật từ cốp xe.“Đáp lễ.” Anh đưa cái hộp cho Tần Tịch.Hộp được bọc lại bằng giấy gói quà màu bạc và màu xanh.Phía trên bên phải đính một dải lụa màu vàng.Ruy băng được kết rất độc đáo, kết thành hình caravat của đàn ông.Tần Tịch vừa nhận lấy đã biết, đây không phải là quà mua cách tùy tiện, mà là được chuẩn bị nghiêm túc.Cô cẩn thận cất hộp vào trong balo, nghiêm túc nói lại: “Cảm ơn đàn anh.”Cô nói xong thì xoay người: “Chúng ta đi lên trước đi.”Phòng riêng rất lớn, đặt một cái bàn lớn có thể ngồi tới mười lăm người, còn đặt thêm một bộ sô pha mềm mại.Ở bên kia phía sô pha, có thiết bị hát karaoke.Có thể vừa ăn vừa chơi ở đây, chơi đến nửa đêm cũng được.Nghe thấy tiếng Tần Tịch đẩy cửa, Âu Dương Nguyệt là người đầu tiên quay đầu nhìn qua.Cô ấy đang nửa quỳ nửa ngồi trên sô pha, đanh kích động nói gì đó với Trang Hạc Tước.“Tiểu Tịch.” Nhìn thấy Tần Tịch, cô ấy lập tức nhảy xuống sô pha, vọt nhảy sang chỗ bạn tốt, “Bây giờ cậu phải thành thật, không được nói dối một chữ nào khai báo rõ ràng!”Âu Dương Nguyệt nắm lấy di động, “A a a, weibo nam thần của tớ bùng nổ rồi! Hậu viện của bọn tớ cũng nổ tung luôn! Ai cũng tóm tớ lại hỏi, rốt cuộc là chuyện như thế nào vậy!”Cô ấy vừa dứt lời, vừa lúc nhìn thấy Ngô Hi Ngạn đi theo phía sau Tần Tịch.Hôm nay đàn anh Ngô không mặc áo blouse trắng, tóc thì hơi rối xíu.Thần sắc nhìn qua cũng thấy mệt mỏi.Nhưng khi đối mặt với cặp mắt thâm thúy nhìn về phía Âu Dương Nguyệt, mới rồi cô còn kiêu ngạo, kích động vô cùng cũng tắt điện.“Đàn… đàn anh Ngô….

Ha ha ha…..


ha ha ha…..


anh cũng tới rồi ạ.”Âu Dương Nguyệt lúc này so với lúc ở trước mặt thầy cố vấn còn ngoan hơn, lập tức nhường chỗ: “Mau mời vào.”“Đàn anh, mời vào.” Tần Tịch hơi hơi mỉm cười.Cô trực tiếp làm ngơ Âu Dương Nguyệt đang làm mặt quỷ với cô, cũng lơ luôn ánh mắt muốn giết người của đối phương.Để Ngô Hi Ngạn ngồi xuống bàn ăn trước, lúc này mới quay đầu tiếp đón mọi người: “Ngại quá, vừa rồi có chút việc làm chậm trễ, mọi người bắt đầu nhập tiệc đi ạ!”“Ăn nhiều chút nha.” Tần Tịch cười tủm tỉm nói: “Hôm nay vất vả cho mọi người rồi, nhất định phải ăn cho vui vẻ thỏa thuê nha.”Sinh viên y thì càng quen thuộc với Ngô Hi Ngạn hơn một chút.Người học viện khác biết anh nhưng không có loại suy nghĩ như Âu Dương Nguyệt, nhìn thấy anh như nhìn thấy chủ nhiệm lớp.Một bữa cơm chiều tất cả mọi người đều ăn rất vui vẻ.Đặc biệt là bữa cơm hôm nay, Tần Tịch đã vả mặt đối phương, đánh cho đối phương không còn sức mà phản kháng nữa.Lại ăn càng thêm thoải mái.Âu Dương Nguyệt ăn một chút rồi cũng thả lỏng.Huống chi có lẽ vì hôm nay Ngô Hi Ngạn không mặc áo blouse trắng.Sự kết hợp giữa áo len cổ lọ màu xám đậm và áo sơ mi khiến anh trông mềm mại hơn một chút.Đến cuối cùng cô ấy thậm chí còn dám chủ động hỏi Ngô Hi Ngạn, Zurich chơi có vui không, nói bản thân mình muốn đi đến đó nghỉ phép.Mãi tới 10 giờ tối, mọi người chơi mới tận hứng.Tần Tịch gọi xe tiễn hết nhưng bạn học đến giúp đỡ về.Trang Hạc Tước lên tiếng, anh phụ trách đưa hai người trong nhóm họ về.Cuối cùng trước của nhà hàng chỉ còn bốn người trong ký túc xá Tần Tịch và Ngô Hi Ngạn.“Đàn anh Ngô, anh về trường ạ?”Tần Tịch hỏi.Cô nhìn thấy vẻ mệt mỏi trên mặt đối phương, nhịn không được nói: “Hay em đặt khách sạn bên cạnh cho anh đi, anh ở đó nghỉ ngơi một đêm.”Ngô Hi Ngạn nói: “Tài xế sắp đến rồi, anh đưa các em về trường học trước.”“Không cần……”“Muộn quá rồi, bốn cô gái đi không an toàn.” Ngô Hi Ngạn ngắt lời Tần Tịch, kiên trì nói: “Đưa các em về trước.”Âu Dương Nguyệt đứng sau Tần Tịch nhịn không được lặng lẽ le lưỡi.Mới có 10 giờ thôi mà, mấy chị em trong ký túc xá đến nội thành chơi, có khi vui vẻ đi xem phim hay kara gì đó, lúc về đến trường thường thường cũng sắp rạng sáng rồi.Chủ nhiệm lớp quả nhiên là chủ nhiệm lớp.Khiếp.…….

Bình Luận (0)
Comment