Nữ Chính Mau Học Hành Đi

Chương 317


Sau đó còn bị chú nhỏ nhà mình túm đến công viên giải trí không người ở ngoại ô.

Ở đó hứng gió lạnh thổi rõ lâu, nhìn đối phương giống như người điên ngồi lên vòng quay ngựa gỗ một vòng lại một vòng.

Nói thật, anh ta không hiểu nối chú nhỏ nhà mình nghĩ cái gì nữa.

Muốn nói chú ấy thích Tần Tịch, lại không chịu tới gần, cứ đứng xa xa nhìn.

Muốn nói không thích thì, chú ấy làm những chuyện đó vì Tần Tịch, thật sự không giống người không thích người ta sẽ đi làm.

Trong khoảng thời gian này mỗi ngày anh ta đều ngâm ở phòng thí nghiệm, ngẫu nhiên nghe mấy người Tần Tịch nói chuyện phiếm, cũng biết các cô mỗi ngày chạy đua như vậy là vì muốn tham gia diễn đàn hội nghị thường niên của các bác sĩ trẻ năm sau.

Lê Phi biết chuyện này.

Anh ta thậm chí còn biết, năm nay sỡ dĩ phát thiệp mời cho sinh viên hệ chính qua, cổ vũ bọn họ tích cực nghiên cứu khoa học.

Là bởi vì, chú nhỏ nhà mình đầu tư vào cái hội nghị này!Là chú ấy đưa ra ý tưởng, cổ vũ nhóm sinh viên y khoa sớm có thể tham dự vào nghiên cứu y học.

Có thể cho bọn họ cơ hội này, để bọn họ khi còn học chính quy, thậm chí là mới vào đại học, lúc mới tiếp xúc với y học.

Để họ từ mình tới cảm nhận, phong thái của nhóm nghiên cứu y học hàng đầu trong nước.

Để họ cũng có thể tham dự, cùng thấy vinh dự.


Quan trọng nhất chính là, chú ấy sẽ tài trợ toàn bộ chi phí của hội nghị.

Cái đề nghị này vốn dĩ không có vấn đề gì, có thể nói là vô cùng có y nghĩa.

Huống chi còn là Lạc Phỉ chi tiền toàn bộ.

Ban tổ chức hội nghị đương nhiên mừng rỡ, nể mặt hắn ta, sẵn sàng đồng ý.

Lê Phi biết chuyện này, lại không nói gì.

Bây giờ anh ta còn đang hồ đồ đây.

Phải nói là, trước giờ anh ta đều không hiểu nổi chú nhỏ nhà mình nghĩ cái gì.

Nhìn thấy không khí vui tươi hoạt bát nhẹ nhàng giữa nhóm chị em cùng ký túc xá với Tần Tịch.

Nhìn thấy vẻ thẹn thùng còn chưa tan trên mặt cô.

Lê Phi nhịn không được nhếch nhếch khóe môi.

Như vậy rất tốt.

Anh ta nghĩ, có khi chú nhỏ nhà mình thấy cảnh như này, cũng sẽ cảm thấy Tần Tịch với Ngô Hi Ngạn ở bên nhau, là một chuyện rất tốt đi.

Còn hơn là cứ nhất định phải buộc mình với Tần Tịch ở bên nhau như chú ấy muốn, thì tốt hơn biết bao nhiêu.

Từ lúc biết nhau đến giờ, rõ ràng bọn họ đều không có cảm giác gì với đối phương mà.

Ngô Hi Ngạn thanh toán tiền rất nhanh, đã trở lại.

Âu Dương Nguyệt có lẽ là sợ anh thật, cơ hội hóng hớt tốt như thế mà cứ trơ mắt từ bỏ.

Cô ấy lại khôi phục dáng ngồi ngoan ngoãn trước mặt chủ nhiệm lớp, chỉ là hay chớp chớp mắt với Tần Tịch.

Tần Tịch coi như không nhìn thấy.

“Đi thôi.

” Ngô Hi Ngạn lấy áo khoác của mình: “Đưa các em về lại trường học.

”“Dạ?” Âu Dương Nguyệt hơi thất vọng: “Cứ thế này là hết ạ?”“Không thì sao nữa?” Tần Tịch trừng mắt với cô ấy cười: “Về phòng thí nghiệm nhá, phân tích còn chưa có làm đó!”“À….

” Âu Dương Nguyệt ngoan ngoãn gật đầu.


Tuy là biết Tần Tịch nói cũng không sai, nhưng mà lúc như thế này thì phải đi kara hát hò, chơi trò rồng rắn chứ?Tần Tịch vậy mà có thể bình tâm đi phòng thí nghiệm thật à?Cô không tin!Tần Tịch thật đúng là có thể.

Không chỉ có cô có thể, Ngô Hi Ngạn hiển nhiên cũng có thể.

Sau khi anh đưa Tần Tịch đến phòng thí nghiệm, xoay người đi đến phòng thí nghiệm của thầy Chiêm Hoa Phong.

Âu Dương Nguyệt nhìn Tần Tịch đã sớm ngồi trước dụng cụ, đang tập trung thu thập dữ liệu và làm bước thí nghiệm tiếp theo, cô ấy vô cùng kinh ngạc.

Những lúc như này không phải là nên tình chàng ý thiếp, một ngày 24 ở cạnh nhau không nỡ tách ra à?Chẳng qua có Tần Tịch đi đầu, phòng thí nghiệm lại lần nữa khôi phục sự an tĩnh và bận rộn.

Bốn người trong ký túc xá đều về chỗ, các cô lại bắt đầu lại sinh hoạt bận rộn mà phong phú như trước khi ăn tết.

Rất nhanh, kết quả thí nghiệm của nhóm chuột bạch thứ hai đã có.

Thành công.

Nhóm thứ ba, cũng vô cùng thành công.

Nhóm thứ tư, Ngô Hi Ngạn đã sáu ngày không thấy đâu cuối cùng hôm nay cũng xuất hiện.

Nhưng mà lần này anh mặc áo blouse trắng qua, tự mình làm mẫu cho các cô cần phải thao tác như thế nào.

Ngô Hi Ngạn nhìn chằm chằm bốn người các cô làm thí nghiệm hai lần rồi an tâm đi mất.

Đi rồi……Đi rồi?!Âu Dương Nguyệt nhìn bóng dáng thon gầy biến mất ở cửa phòng thí nghiệm.

Nhìn đối phương còn có vẻ không hề lưu luyến gì.

Cô ấy lại sợ ngây người.

“Âu Dương.


” Tần tịch nhắc nhở cô, “Chuyên tâm.

”Cô bóp ống nhỏ giọt, thuốc thử trong suốt rơi vào nước nhanh chóng biến thành màu lam.

Toàn bộ quá trình không quá 10 giây.

Hơi vừa thất thần chút thì có thể kiếm củi ba năm thiêu một giờ, tất cả nỗ lực trước đó thành công cốc.

Vẻ mặt Tần Tịch chuyên chú, giống như không hề chú ý tới Ngô Hi Ngạn đã đi rồi.

Cô hơi hơi nghiêng đầu, nhìn thuốc thử rơi xuống từng giọt.

Trong lòng yên lặng đếm số, sau đó vào lúc đã đến giờ, nháy mắt tiêm vào loại thuốc thử thứ hai.

Âu Dương Nguyệt nhìn chằm chằm cô nhìn một lát, vẫn thu lại suy nghĩ, nhanh chóng tập trung vào làm thí nghiệm.

Ngay cả Lê Phi cũng nhịn không được nhìn Tần Tịch, rồi lại quay đầu nhìn về phía cửa lớn đã sớm không thấy bóng dáng Ngô Hi Ngạn đâu.

Anh ta nhịn không được gửi tin nhắn cho Lạc Phỉ: “Chú nhỏ, bây giờ cháu hơi tin tưởng tại sao lại nói người lúc nghiêm túc là hấp dẫn nhất rồi.

Thật ra không chỉ nói nam đâu, mà cô gái nhỏ cũng giống như thế ạ.

”.

Bình Luận (0)
Comment