Nữ Chính, Nam Chủ Của Ngươi Ta Không Quản!

Chương 1.2

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Buổi sáng, ánh nắng chiếu thẳng vào khuôn mặt xinh đẹp của Diệp Ân Linh làm đôi con ngơi khẽ rung động chớm mở, bàn tay nhỏ nhắn rút ra từ chiếc chăn ấm áp, sờ soạn trên mặt bàn nhỏ cạnh đầu giường

""ưm....mấy h rồi a""đôi môi anh đào khẽ mấp mở

Khoan đã, Diệp Ân Linh bỗng bật dậy, điện thoại của cô đâu rồi

""Chắc là anh hai lấy đi rồi"" cô nghi hoặc

Đôi mắt cô không chủ động đảo qua căn phòng tìm kiếm, hả, phòng sao lại biến thành như thế này?. Đôi chân khẽ bước xuống giường, đi lại căn phòng một vòng

Cô lấy tay gãi gãi đầuChắc là anh hai mới đổi cách bày trí phòng rồi anh hai thiệt là lại không nói cho cô một ting làm cô tưởng xuyên không nữa chứ mình thật là lại đọc nhiều truyện thit bị nhiễm rồi a Nói xong cô đi vào phòng tắm làm v

Cô lấy tay gãi gãi đầu""Chắc là anh hai mới đổi cách bày trí phòng rồi, anh hai thiệt là lại không nói cho cô một tiếng làm cô tưởng xuyên không nữa chứ, mình thật là lại đọc nhiều truyện thiết bị nhiễm rồi a""

Nói xong cô đi vào phòng tắm làm vệ sinh cá nhân

""Thật đẹp"" đi đoạn cô dừng lại trước chiếc gương trên trên bàn trang điểm rồi tấm tắc khen ngợi

""Người trong gương thật đẹp, đúng là mĩ nữ, chờ đã, hả, aaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaa"" Trong gương là cô mà, sao cô lại biến thành như vậy, sao khuôn mặt của cô lại như vậy. Nhưng không khỏi công nhận, khuôn mặt này quá ""mĩ"" đẹp hơn cả khuôn mặt của cô trước kia nữa a, ngũ quan tinh sảo, mĩ lệ, con ngươi kim sắc sâu thẳm, đôi môi anh đào mềm mại, điều làm Diệp Ân Linh ấn tượng nhất là mái tóc suông dài màu đen, gợn nhẹ ở phần đuôi, đúng là tuyệt mĩ như một tác phẩm nghệ thuật

Chưa nói xong bỗng một cỗ kí ức xa lại hiện lên trong đầu làm đầu cô nhức như muốn nổ tung

Lâm Nhược Linh, 23 tuổi, mồ côi mẹ, cha cô đưa về nhà một người đàn bà và một cô gái cùng tuổi với cô, từ khi đó cô bỏ nhà ra đi, với trí thông minh bẩm sinh của cô và sự kiên trì, bằng hai bàn tay trắng, trong 5 năm cô đã tự gây dựng nên công ty NR đứng nhất nhì trong số các công ty sản xuất đá quý của thế giới.

Vừa xem xong đoạn kí ức đầu cô cũng bắt đầu dịu lại, cô không khỏi tấm tắc khen, nữ chủ thân xác này quả thật là nhân tài. Khoan, Lâm Nhược Linh, cái tên này nghe quen quen nè, um nhớ rồi đây không phải là cái tên của nữ phụ trong truyện tối qua cô vừa đọc sao, chủ tịch công ty NR, cái đây cũng giống nè, hả, vậy là cô xuyên không rồi, mà lại là xuyên thành nữ phụ, người có kết cục bi thảm nhất trong cuốn tiểu thuyết. Hazz, nhưng mà cũng không phải là không tốt, đối với một sát thủ số 1 thế giới, cô luôn mong ước có một cuộc sống bình thường như bao người, không phải hằng ngày nếm trải mùi máu tanh, vậy được Lâm Nhược Linh tôi sẽ sống tiếp giúp cô.  
Bình Luận (0)
Comment