Nữ Chính, Nam Chủ Của Ngươi Ta Không Quản!

Chương 10

Bầu trời dần đóng lại, bóng tối như nuốt trọn tất cả mọi thứ nó đi qua, nhưng qua ô cửa sổ nhỏ vẫn có thể nghe được tiếng cười đùa vui vẻ, không khí ấm áp lan tỏa cả Lâm gia

""Linh nhi, con khi nào lại biết nấu ăn""Lâm gia gia nở nụ cười hiền hòa nhìn Lâm Nhược Linh

""Con chỉ rảnh rỗi nên học một chút thôi, ông thấy thế nào""Lâm Nhược Linh vui vẻ đáp lại

""Rất ngon, Vũ con ăn cái này""Lâm gia gia vừa nói vừa gắp đồ ăn cho Trần Vũ

""Ông à, lúc nãy con còn lo lắng không biết có về nổi tới nhà không, hay vừa ăn xong đã ở bệnh viện a~. Nhớ 2 năm trước, ông bị bệnh Nhược Linh cũng nấu cháo cho ông đỡ bệnh nhưng, phụt.....bệnh càng nặng thêm"" Trần Vũ châm chọc

""Chê thì đừng ăn"" Cô xấu hổ phũng phiệu

""hahahaha""

""Vũ à, chúng con không nên lúc nào cũng công việc, dành thời gian nghỉ ngơi cũng tốt""Lâm gia gia nói

""Nhược Linh?""Trần Vũ hỏi

""Uk, mai em rảnh, có thể thu xếp""Lâm Nhược Linh sao không biết ông cô nghĩ gì, cô cũng là đồng ý cho ông vui lòng nhưng là lâu lâu đi nghỉ phép cũng không tệ a~ (t/g: cuối cùng vẫn là đi chơi)

""Tốt, rất tốt, Vũ à! cố gắng lên""Lâm gia gia vỗ vỗ vai Trần Vũ nháy mắt khích lệ làm cô dở khóc, dở cười, ông à, ông thật sự muốn gả cô đi như vậy a~

""Vậy chiều mai mình đi, sáng em phải đi mua một ít đồ đã""Lâm Nhược Linh cười cười

""Anh tới đón em""

""Ân, nếu anh không bận""

Bữa ăn thêm phần rộn ràng kéo dài, đây là lần đầu tiên cô cảm thấy được thả lỏng như vậy kể từ khi cô xuyên tới đây, mà cũng đã 15 năm rồi, sau vụ tai nạn năm đó đó............

Hôm đó, cô ở lại nhà ông, sáng hôm sau Trần Vũ đến rất sớm đón cô. Sau khi ăn sáng xong cô cùng Trần Vũ cùng đi mua sắm, phía sau thì tiếng khích lệ của Lâm gia gia ""Không cần về sớm đâu, chơi lâu một chút haha"". 

Chỉ trong vòng vài phút, chiếc toyota của Trần Vũ liền dừng lại ở dãy phố A. Đây là một trong những dãy phố dài nhất trên thế giới với rất nhiều cửa hàng, tạp hóa hai bên, không những vậy, hàng hóa ở đây được nhập từ những công ty nổi tiếng với mức giá phải chăng, bởi vậy dù sáng hay tối ở đây vẫn tấp nập người qua lại trong ánh đèn thị chúng.

Bước xuống xe, Lâm Nhược Linh cùng Trần Vũ cùng đi dạo. Dừng chân tại một cửa hàng quần áo, cô bước vào.

""Xin chào, tôi có thể giúp gì cho cô"" Cô phục vụ vui vẻ tiến lại gần Lâm Nhược Linh

""Cảm ơn, tôi có thể tự chọn"" Lâm Nhược Linh lịch sự từ chối

Lâm Nhược Linh đi xung quanh, từ dãy cuối, chiếc váy dạ hội ngân lam tuy thiết kế đơn giản nhưng đặc biệt tinh tế nhanh chóng thu hút sự chú ý của Lâm Nhược Linh, bước lại gần chiếc váy cô không chủ động khẽ vươn tay đụng nhẹ, cảm giác thật quen thuộc, cô đã thấy mẫu thiết kế này ở đây rồi thì phải

""Cô thích nó sao ạ!"" Cô phục vụ tiến lại gần, lên tiếng hỏi

""Um, rất đẹp""Lâm Nhược Linh không nặng không nhẹ nói

""Thật xin lỗi, đây là thiết kế tâm đắc nhất của quản lý ở đây dành cho con gái, người bà yêu thương nhất, nhưng bà ấy đã qua đời, hiện tại chúng tôi chỉ trưng bày thôi"" 

""Quản lý?""

""Là nhà thiết kế Phong Nhã Yến của công ty Yến Linh""

""Mẹ"" Trong bất giác cô lên tiếng gọi.Không sai Phong Nhã Yến chính là mẹ thân chủ, đã mười mấy năm rồi nhưng cô chưa bao giờ quên được hình ảnh mẹ mình lúc đó bởi vì mỗi giờ mỗi khắc đó gắn liền với tuổi thơ tươi đẹp của cuộc đời cô, đã lâu như vậy nhưng vừa nghe được lại làm ngấn lệ lại tuôn trào, như mẹ cô mới chỉ vừa mất hôm qua, hình ảnh đó dù rằng có chết cô cũng không bao giờ quên được, chắc đây chính là chút tình cảm của thân chủ sót lại ở đây ~

""Cô là.....Lâm tiểu thư""Cô phục vụ tiến lại gần cô, bối rối khi thấy cô bật khóc

""Tôi là Lâm Nhược Linh"" Nhược Linh theo bản năng lấy tay lau nước mắt trên khuôn mặt, đây là lần đầu tiên cô khóc nhưng lại là tâm trạng và thể xác của người khác, khi nhỏ cô đã từng khóc cho tới khi cha nuôi nói với cô ""Không ai có thể chăm sóc con cả đời, con nghe rõ đây, nếu muốn sống sót ở đây con phải mạnh mẽ, nước mắt ở đây sẽ là vũ khí giết chết con"", khi là một xác thủ thành thục, có lúc cô nghĩ nước mắt chính là thứ xa xỉ, bây giờ cô không thể nào khóc nữa, chẳng phải cô đã dành 5 năm để yếu đuối hay sao, bây giờ nghĩ lại chỉ biết bật cười mà cho qua thôi!
Bình Luận (0)
Comment