Nữ Chính, Nam Chủ Của Ngươi Ta Không Quản!

Chương 17

Lâm Nhược Linh một bên nở nụ cười nhẹ, cô đã từng nghe nói Vân lão phu nhân rất thích sưu tầm rượu nhưng khi cô thấy bà ấy, cô liền thay đổi nhận định của mình, bà ấy trông vẻ rất mệt mỏi, tuy rằng đã cố che dấu với bên trong chiếc khoác kín nhưng cánh tay vẫn lộ ra màu vàng hơn so với bình thường, đây là triệu chứng của bệnh viêm gan. Một người bị bệnh viêm gan không thể nào uống rượu được với lại theo cô biết thì chồng bà khi sống cũng rất thích rượu và những loại mà bà sưu tầm cũng là những loại rượu mà khi sống ông thích nhất, vậy chỉ có một khả năng, việc bà sưu tầm rượu là để nhìn vật nhớ người thôi!

""Linh nhi, con lại đây với ta""Vân lão phu nhân nhẹ nhàng lau đi khóe mắt đọng nước, bước đến bên Lâm Nhược Linh lên tiếng

""Tôi có một chuyện quan trọng muốn nói cho mọi người biết đó là sau khi tôi mất, 2/5 cổ phần của tôi sẽ thuộc về Lâm tổng đây kế thừa và sắp tới đây tôi sẽ giao lại của JK( công ty thuộc quản lý của Vân lão phu nhân) và Thiên Linh( khách sạn thuộc quản lý của Vân lão phu nhân) cho Lâm tổng quản lý"" Vân lão phu nhân bước lên, không ngần ngại lên tiếng làm không ít người bất ngờ

""Vân lão phu nhân, Linh nhi rất biết ơn người đã hậu thuẫn nhưng Linh nhi sợ là không thể quản lý được a~""

""Đúng vậy, Vân lão phu nhân, chị ấy đã nói như vậy, người cũng là nên cân nhắc quyết định của mình"" Lâm Ngân Ngân một bên tức giận, buộc miệng ngăn cản

""Linh nhi con nghe ta nói, ta làm vậy tất nhiên là có cân nhắc của ta, Linh nhi là muốn phụ tâm ý của ta sao?""Vân lão phu nhân vẫn không coi Lâm Ngân Ngân ra gì, bình thản nói chuyện với Lâm Nhược Linh

""Linh nhi không phải, chỉ là con thấy có chút không thỏa đáng""Lâm Nhược Linh ngần ngại lên tiếng, cô thật sự chỉ là muốn làm Vân lão phu nhân vui vẻ một chút, sao bây giờ lại trở thành như vậy, cô là nên làm gì bây giờ?

""Có gì mà không thỏa đáng, Linh nhi, con biết không từ lâu ta đã coi con như cháu ruột của ta. Ta nay đã già, không thể quản lý tốt cho công ty nữa rồi, chuyển nhượng lại cho người trẻ tuổi, huống hồ lại là cháu của ta thì có gì là không thỏa đáng, còn có Lâm Ngân Ngân phải không, nếu tôi nhớ không lầm thì cô phải kêu Linh nhi một tiếng chị, ban nãy cô nói như vậy là có ý gì?""Vân lão phu nhân chợt quay sang Lâm Ngân Ngân, nghiêm giọng lên tiếng

""Vân lão phu nhân, Ngân Ngân chỉ là lo sợ chị ấy làm người thất vọng thôi, Ngân Ngân nào dám có í gì khác ạ""Lâm Ngân Ngân bối rối giải thích, chỉ tại lúc nãy cô vì nóng giận mà làm lỡ chuyện lớn

""Cô là nghi ngờ tài năng của Linh nhi hay nghi ngờ lựa chọn của ta""Vân lão phu nhân một bên hỏi ngược lại

""Vân lão phu nhân bớt giận, Ngân Ngân thật sự chỉ là nghĩ cho Vân lão phu nhân, Ngân Ngân nào có ý hoài nghi lựa chọn của người hay tài năng của chị ấy, mong Vân lão phu nhân hiểu cho Ngân Ngân a~""

""Tốt nhất là như vậy, Lâm Ân Thiên cũng thật là có tài, cô rất giống cha cô, hiểu không, tôi cũng nói rõ, hôm nay là quyết định của Vân Ánh Thiên tôi, nếu sau này còn có lời dèm pha thì đừng trách tôi""Vân lão phu nhân nghiêm giọng, hôm nay bà muốn cho mọi người ở đây biết Lâm Nhược Linh chính là cháu gái của bà chẳng lại để cho khi cô tiếp nhận công ty lại phải nghe theo những lời rèm pha kia. Mọi người ở đây nhìn nhau, họ bây giờ cũng là biết nên giữ miệng, họ chính là không muốn đụng đến Vân lão phu nhân, nếu không sẽ rất thảm a~
Bình Luận (0)
Comment