Nữ Chính Trở Về Đi - Bất Tài Như Phó

Chương 107


Tê Diệu giơ lên môi, cười đến rất là vui vẻ: "Tớ cảm thấy uống rất ngon đó."
 
Bên cạnh môi của cô lưu lại một vòng sữa bò, giống như lập tức ý thức được nên dùng đầu lưỡi l.i.ế.m sạch sẽ.

Trình Lịch trơ mắt nhìn đầu lưỡi màu hồng của cô trượt một vòng theo bên môi, cậu nhìn thấy mà miệng đắng lưỡi khô, một luồng khí nóng xông lên đầu, buồn bực không lên tiếng cầm ly rượu lên uống một hơi cạn sạch.
 
Tê Diệu vỗ vỗ đầu vai của cậu: "Đừng uống quá mãnh liệt, tớ không muốn chút nữa phải gọi người đến khiên cậu đâu."
 
"Cậu thấy tớ giống là loại em trai uống đến bất tỉnh hay sao?" Trình Lịch vừa buồn cười lại bất đắc dĩ vuốt vuốt cái mũi, tạm thời tiếp nhận Tê Diệu ở hiện tại không còn là nữ hán tử oai phong một thời năm đó.
 
"Tớ uống rượu, cậu uống đồ uống của cậu, cũng kém không nhiều." Cậu buồn bã nói.
 
Tê Diệu tán đồng gật đầu.
 
Đêm hôm khuya khoắt uống rượu đối với thân thể không tốt, tối hôm qua cô còn dặn dò dì giúp việc ở trong nhà ngâm trà cẩu kỷ cho cô uống.


Hiện tại tuổi tác cũng lớn, là thời điểm dưỡng sinh, còn không biết ngày nào thân thể suy sụp đâu.
 
Trình Lịch uống rượu uống đến thất thần, luôn luôn thỉnh thoảng liếc về phía Tê Diệu, ý cười trên khóe môi vẫn luôn hiện chưa tắt.
 
Tê Diệu giống như không bắt trúng tần số.
 
Cô làm việc và nghỉ ngơi thật vất vả bị xoay theo quỹ đạo, mỗi ngày đúng mười giờ nằm trên giường chuẩn bị đi ngủ, gần đây ở trong nhà cũng là chơi đùa điện thoại xong liền ngủ.

Hiện tại đã gần rạng sáng, Tê Diệu dần dần cảm nhận được cơn buồn ngủ, ánh mắt của cô m.ô.n.g lung, ngồi ở trên ghế sô pha nghe âm nhạc ầm ĩ, mà lại muốn đi ngủ.
 
Đầu cô nghiêng qua nghiêng lại, cơn buồn ngủ dần dần tiến tới.
 
Trình Lịch trơ mắt nhìn Tê Diệu hơi híp mắt lại, hô hấp đều đều, còn câu được câu không trả lời cậu.

Lờ mờ có thể khui ra vài phần bộ dáng đáng yêu khi ở trong thân xác của Tê Diệu.
 
Không biết vì cái gì, cái khuôn mặt giống như huynh đệ mà mình nhìn vài chục năm này, lại lần đầu tiên làm tim Trình Lịch đập nhanh hơn mấy phần, có chút luống cuống tay chân.
 
Ánh mắt của anh không tự chủ chuyển tới trên đôi môi có chút mở ra của Tê Diệu, mượt mà no đủ, là vẻ đẹp mà chính mình chưa hề phát hiện qua.
 
Giờ phút này.
 
Trình Lịch rốt cục có thể trả lời vấn đề của Tê Diệu.
 
Cho dù là cô đổi một cái thân thể, sự động lòng của cậu cũng chưa từng biến mất đi.

Cậu thích chính là tất cả của cô, cũng không phải chỉ vẻn vẹn là một gương mặt ngoan ngoãn xinh đẹp.
 

Hầu kết trên cổ của cậu nhấp nhô lên xuống, ánh mắt nhìn Tê Diệu một lúc lâu vẫn không dứt ra được.
 
* * * Cậu chỉ muốn nói cho cô, tình cảm của cậu.
 
Cậu kìm lòng không đặng chậm rãi cúi đầu xuống.

Thanh âm trong lòng nói cho cậu biết không thể, lại làm thế nào cũng khống chế không nổi động tác của chính mình, chỉ muốn cách Tê Diệu càng thêm gần một chút.
 
Cậu giống như có thể ngửi được hương thơm từ mái tóc dài mềm mại của cô.

Cô ngủ thật sự là quá mức an ổn, làm Trình Lịch mềm lòng đến rối tinh rối mù.
 
"..."
 
Đúng lúc này, điện thoại bỗng nhiên vang lên tiếng chuông, đem Tê Diệu đánh thức.

Cô dụi dụi con mắt, lại nhìn thấy Trình Lịch nghiêm trang mà ngồi ngay ngắn, ánh đèn trong phòng hơi có vẻ tối đen, nếu không còn có thể nhìn thấy thính tai đỏ phừng phừng của cậu.
 
Tê Diệu cầm điện thoại di động lên, Trình Lịch giả bộ như vô tình hỏi nói: "Là ai thế?"
 

Cô nhìn thoáng qua Trình Lịch, do dự một chút.
 
"Là Tê Vọng."
 
Trình Lịch ý cười biến mất ở khóe môi.
 
* * *
 
[1] Vẻ mặt mộng bức (一脸懵逼): Vốn từ mộng bức là lời nói ở phía ĐB Trung Quốc, ý là trạng thái bị chuyện gì đó giật sấm (kinh ngạc, chấn động, đứng hình, c.h.ế.t lặng, bốc khói lời) "ngoài khét trong sống".

Và vẻ mặt mộng bức có thể hiểu là, sau khi bị "sét đánh" bởi một chuyện nào đó hoặc ai đó, khuôn mặt xuất hiện biểu cảm trợn mắt hốc mồm.
 
Cách dùng: – Khi bạn khó lý giải về một người hoặc một chuyện, một sự cố nào đó.
 
– Khi bạn ngẩn tò te, cạn lời, c.h.ế.t đứng or c.h.ế.t lặng với 1 ai hay chuyện nào đó..

Bình Luận (0)
Comment