Nữ Chính Trở Về Đi - Bất Tài Như Phó

Chương 112


Chạng vạng tối, Tê Diệu đang ngồi ở trên ghế nằm nhàm chán tống cổ thời gian.

Điện thoại bỗng nhiên vang ong ong lên, là Tê Vọng gửi tin nhắn tới.
 
Tê Vọng: "Có thời gian không, buổi tối cùng nhau ăn cơm đi."
 
Tê Diệu sửng sốt một chút.

Cô do dự, quyết định vẫn là nên nói rõ ràng với Tê Vọng tương đối tốt.

Hai nhà bọn họ quan hệ phức tạp, Tê Diệu cũng không hi vọng mang bất kỳ bối rối gì cho cha Tê mẹ Tê, cô nên sớm đem loại tâm tư không nên có này cắt đứt mới đúng.
 
Cô quyết định đi ăn cùng anh.
 
Lần này, chỗ Tê Vọng hẹn vẫn là tiệm lẩu mà bọn họ từng ăn.

Sắc trời âm trầm, gió lạnh như đao, ăn chút thức ăn nóng hôi hổi thì còn gì bằng.

Tê Diệu nhìn thấy đồ ăn hai mắt tỏa ánh sáng, trong nháy mắt quên chuyện đáng lẽ mình tới đây là để nghiêm túc cự tuyệt anh.
 
Đợi cho cơm nước no nê, lúc này Tê Diệu mới phản ứng được.
 

- - cô muốn tới nói cái gì nhỉ?
 
Tê Vọng đoan đoan chính chính mà ngồi ở đối diện.

Anh tháo mắt kính xuống, bị hơi nóng bao phủ, gương mặt tuấn mỹ không thanh lãnh đến khiến cho người ta không dám tiếp cận như lúc trước, nhiễm lấy vài phần hơi thở nhu hòa.
 
Tê Diệu cảm thấy chính mình đại khái điên thật rồi, hoặc là bị Tê Vọng cho ăn độc gì, mới cảm thấy Tê Vọng ở giờ phút này đẹp đến khiến trái tim cô đập bịch bịch.
 
Tê Vọng nói: "Sau ngày hôm đó, tôi vẫn luôn suy nghĩ chuyện này."
 
Tê Diệu ý thức được anh đang nói chuyện nào, dùng động tác uống nước để che giấu sự không được tự nhiên.
 
Tê Vọng nói: "Tôi không nên đường đột như vậy."
 
Tê Diệu dùng sức gật đầu.
 
Tê Vọng nói: "Hoàn cảnh cuộc sống của chúng ta phức tạp, tôi nên chịu trách nhiệm đối với mọi người, cũng chịu trách nhiệm đối với cô."
 
Tê Diệu dùng sức gật đầu.
 
Tâm tình cô vào giờ phút này có một chút chua xót vi diệu.

Biết rõ Tê Vọng giống như cô dần dần thanh tỉnh, hiểu rõ có một số việc không thể làm, mới có thể thẳng thắn mà đem sự tình nói ra như vậy.

Đây là một chuyện tốt, lại làm cô cảm giác rất khó chịu.
 
Tê Diệu đã chuẩn bị kỹ càng, chờ Tê Vọng tỏ vẻ ngày đó hai người đều là nhất thời xúc động, liền coi như là một giấc mộng quên đi là tốt rồi.
 
Tê Vọng: "Cho nên đêm nay tôi dự định nói chuyện cùng cha mẹ, về việc cầu hôn em."
 
Tê Diệu dùng sức gật đầu..

Ơ cái quỷ gì!
 
Cô giật mình nhìn về phía Tê Vọng, quả quyết không nghĩ tới Tê Vọng sẽ nói ra những lời này.

Tê Diệu run run rẩy rẩy chỉ vào anh, nói: "Có phải anh uống say hay không thế? Anh đang nói bậy bạ gì đó?"
 
"Tôi nghe nói, cha Sở muốn đem em gả cho Hoắc Ngu." Trên mặt của anh không có biểu lộ dư thừa, làm cho anh thoạt nhìn vô cùng lý trí, lời nói cũng rất có đạo lý, trong lúc nhất thời thế mà làm cho cô bất lực phản bác, "Biện pháp tốt nhất ở trước mắt là để em gả cho tôi.

Điểm này em không cần có bất kỳ gánh nặng gì, cha mẹ của tôi sẽ đồng ý."

 
Tê Vọng tuyệt không nguyện ý nói cho cô, sở dĩ ngày đó sẽ hôn cô, là bởi vì bình dấm chua đổ nhào, hầu như làm anh mất đi lý trí, mới làm ra hành động như vậy.
 
Vừa nghĩ tới khả năng Hoắc Ngu sẽ có cưới cô, Tê Vọng cả đêm không thể say giấc, làm việc không cách nào tập trung chú ý, đầy trong đầu đều là suy nghĩ về chuyện này.
 
Trong nháy mắt, Tê Diệu thế nhưng cảm thấy đề nghị của Tê Vọng không tệ.
 
Cô cố gắng để cho chính mình tỉnh táo lại.
 
Tê Vọng nhìn cô chăm chú, giữa hai người cách nồi lẩu màu đỏ hồng sôi ùng ục ùng ục, làm cảnh tượng ở giờ phút này lộ ra bộ dáng nửa phần đứng đắn cũng không có.
 
Ngay cả Tê Diệu cũng cảm thấy hoang đường.
 
Tê Vọng biểu hiện khá bình tĩnh: "Cho nên, ý của em thế nào?"
 
Tê Diệu: "Ý của tôi?"
 
Cái gì mà ý của cô, cô đây là bị cầu hôn sao?
 
Tê Vọng quả nhiên là người đàn ông không có tế bào lãng mạn, Tê Diệu đã bổ não ra sau khi hai người kết hôn, mỗi khi tới loại hình như ngày lễ/ngày kỷ niệm, Tê Vọng đều sẽ gửi tin nhắn cho cô.

Dùng thẻ hay là hàng hiệu xa xỉ.
 
Mập mờ đêm hôm đó quả nhiên đều là ảo giác à?
 
Tê Diệu rối rắm: "Tôi có ý kiến."
 
Tê Vọng: "Ví dụ như là?"

 
Tê Diệu: "Sẽ không cảm thấy quá vội vàng hay sao?"
 
Cô chân chính nhận biết Tê Vọng mới bao lâu, giữa bọn họ thậm chí không phải thực hiểu rõ nhau, nhiều nhất là lấy phương thức anh em ở chung một đoạn thời gian.

Cứ cho là cô thừa nhận thật ra mình cũng thích Tê Vọng, nhưng không có nghĩa là bọn họ phải đi đến một bước bàn chuyện cưới gả này.
 
Huống chi, Tê Vọng là muốn lấy lý do trợ giúp cô, Tê Diệu càng không thể để anh rơi vào hố lửa Sở gia.
 
Tê Vọng hơi há môi, đem câu nói dưới đáy lòng nuốt xuống.

Một chút đều không lâu, anh chờ đợi ngày này, đã chờ gần mười năm, sao có thể vội vàng.
 
Tê Vọng trầm mặc một lát.
 
"Vậy tôi chờ em."
 
Chờ lâu như vậy, thật vất vả nhìn thấy ánh rạng đông, nhiều ít thêm một ngày, cũng không cần nóng nảy làm gì.

Vốn cho rằng hai người xa xôi không thể với tới lại bởi vì một hồi ngoài ý muốn mà liên hệ với nhau một lần nữa, đối với anh mà nói cũng đã đủ may mắn rồi.
 
Anh có rất nhiều kiên nhẫn chờ đợi..

Bình Luận (0)
Comment