Nữ Chính Trở Về Đi - Bất Tài Như Phó

Chương 114


Thanh âm của cô vừa cao vừa lạnh, khách khứa ở chung quanh nghe được đôi câu vài lời, một đám đang sôi nổi bỗng an tĩnh lại, lắng nghe động tĩnh của bọn họ.
 
Trên mặt mẹ Hoắc thoáng có chút không nhịn được, nhìn về phía cha Sở: "Anh coi đây là --"
 
Cha Sở xua xua tay: "Có thể là tụi nhỏ cáu kỉnh nhau, yêu đương mà rất bình thường, chị đừng để ở trong lòng."
 
"Tôi có nói qua tôi thích Hoắc Ngu hay sao?" Tê Diệu đánh gãy lời ông ta, không thèm quan tâm người khác nhìn cô, "Tôi vĩnh viễn không có khả năng gả cho anh ta, trừ phi tôi chết!"
 
Một câu hù dọa khơi lên ngàn cơn sóng, khách khứa chung quanh lập tức không che giấu được ánh mắt khiếp sợ, cúi đầu xì xào bàn tán.
 
Ngày hôm nay thế nhưng là lại nghe được tin động trời như thế.
 
Hoắc gia cố ý kết duyên cùng Sở gia, lại là cô con gái thứ hai của Sở gia! Quan trọng nhất chính là, cô con gái thứ hai của Sở gia thế mà cự tuyệt!
 
Cha Sở giữ c.h.ặ.t t.a.y của cô, ý bảo cô có chừng có mực.
 
Ông ta duy trì giáo dưỡng rất tốt của mình, lúc đối mặt Tê Diệu khóe môi khẽ mím, thanh âm cũng là từ ngữ nhẹ nhàng mà quát lớn: "Nơi này không phải chỗ cho con phát cáu, con về trước cho bình tĩnh một chút đi."
 
"Bình tĩnh lại? Lại muốn đem tôi nhốt ở trong phòng không cho tôi đi ra phải không?"
 
"Sở Du Du!"
 

Ngực mạnh mẽ dâng lên một cỗ m.á.u nóng, khiến cho hốc mắt Tê Diệu phiếm hồng, thanh âm run nhè nhẹ.

Cô nhìn chằm chằm cha Sở, tiếp tục hỏi: "Cảm thấy tôi làm ông mất thể diện, để ông không thoải mái? Vậy ông có bao giờ cân nhắc qua cảm nhận của tôi chưa?
 
Trước kia ra lệnh cưỡng chế không cho phép tôi đụng dương cầm, hiện tại vì cái gì lại kêu tôi đi tham gia biểu diễn?
 
Trước kia chỉ cho phép con gái lớn của ông tỏa sáng, chỉ vì chị ta nghe lời ông.

Hơn hai mươi năm chưa từng nhớ thương qua tôi, hiện tại làm bộ làm tịch cái gì!"
 
Cha Sở sắc mặt tái mét: "Im ngay! Con uống quá nhiều, đã thất thố, mau trở về ngay!"
 
"Ông cho rằng tôi đạt được tiền tài, đạt được những đãi ngộ mà con cái nhà bình thường cả một đời đều không hưởng thụ được.
 
Nhưng tôi cũng đã mất đi quyền lợi làm người bình thường.
 
Nơi tôi có thể cảm nhận được sự yêu thương, tự do của tôi, tương lai của tôi -- hết thảy bị ông bóp chết."
 
Cô giống như một con chim bị cầm tù trong chiếc lồng hoàng kim đầy gai nhọn, một phút cũng không chiếm được tự do.

Nửa đời cô đã trải qua, tuổi già, đều bị một thứ tên là "công sinh dục" gắt gao câu kéo, một phút cũng không được buông lỏng.
 
"Có đôi khi, tôi thật hi vọng tôi chưa từng được sinh ở cái này nhà."
 
Một đống lời nói ra, đại khái là oán khí rối rắm quá lâu, cả người giống như nhẹ nhõm đi rất nhiều.

Có lẽ lời cô nói khiến một số người tràn đầy xúc động, có khách nữ nhịn không được nước mắt, bất động thanh sắc lau đi.

Loại trường hợp này nghìn vạn lần không thể khóc lên, sẽ chỉ bị người khác chế nhạo.
 
Trước mặt nhiều người như vậy, cha Sở xuống đài không được, tức giận đến cả người đều run run, trong lúc nhất thời có chút không lựa lời mà nói.
 
"Rời cái nhà này, mày chỉ có hai bàn tay trắng!"
 
Lần này vốn Tê Diệu không có ý gì, nghe cha Sở nói, lại giống như là tìm được một cái lý do.
 
Cô đưa lưng về phía cha Sở đang chuẩn bị rời đi, bỗng nhiên quay mặt qua nhìn cha Sở, hơi hơi mỉm cười, kèm theo đó là giọng nói tràn đầy khiêu khích.
 
"Vậy tôi liền thử một chút."
 

Nói xong, cô nhẹ nhàng đem ly rượu Champagne đặt ở trên khay của người phục vụ, hướng phía mọi người khẽ gật đầu tỏ vẻ áy náy, bước nhanh rời khỏi khách sạn.

Trong nháy mắt ra khỏi khách sạn, giống như cả người được thoát khỏi ràng buộc bay trên trời.
 
Cánh của cô nhẹ nhàng uyển chuyển như vậy, mỗi một hơi thở đều mang theo hơi nước dâng lên, khiến cho cô cảm động không thôi.
 
Một phút sau.
 
Chim chóc được thả tự do biến thành gà cò lọt vào nồi canh.
 
Tê Diệu: "..."
 
Cô trăm triệu lần không nghĩ tới nửa đường sẽ có mưa, lúc đến cũng không lái xe, chìa khóa xe cũng không ở trong tay cô.
 
Tê Diệu xấu hổ chạy tới dưới tòa nhà lớn, một thân ướt sũng nước mưa lạnh đến run lẩy bẩy, cùng gác cổng hai mặt nhìn nhau.

Gác cổng hảo tâm tìm cho cô một cái áo khoác, Tê Diệu cảm ơn không thôi, một bên lấy điện thoại ra.
 
Lúc này, một chiếc xe tư nhân màu đen chạy chậm qua, dừng ở trước mặt Tê Diệu.
 
Động tác cô lấy điện thoại dừng một chút.
 
Cửa sổ chỗ ghế lái trượt xuống, lộ ra sườn mặt thanh tú mà lạnh băng.

Đối mặt với dáng vẻ chật vật như thế của Tê Diệu, anh không mang theo nửa phần chế giễu hay hiếu kì, mặt không biểu cảm nói: "Lên xe đi."
 
"A? Được!"
 

Tê Diệu không hỏi anh vì sao lại tới đây, càng không hỏi anh có muốn đi vào hay không.
 
Hai người một đường trầm mặc, chỉ nghe được tiếng hạt mưa rơi trên cửa sổ, phát ra tiếng lạch cạch, không lanh lảnh, nhưng lại cực m.ô.n.g lung.
 
Tê Vọng nhìn ngoài cửa sổ, bình bình đạm đạm nói: "Nghe nói em rời khỏi Sở gia."
 
Tê Diệu không được tự nhiên quay mặt chỗ khác: "Tin tức truyền đi nhanh như vậy sao."
 
"Về sau tính thế nào?"
 
"Có nghĩ tới chạm vào dương cầm lần nữa, diễn tấu hoặc là thi làm giáo viên, đều đủ sinh sống.

Bây giờ tôi đối với sinh hoạt cũng không có nhiều yêu cầu, nên hưởng thụ đều đã hưởng thụ ngán, cho nên.."
 
Tê Vọng đánh gãy lời của cô: "Vậy tôi đâu."
 
"Cái gì?"
 
Toàn bộ thế giới đều an tĩnh lại, chỉ có thể nghe được tiếng lạch cạch yếu ớt của hạt mưa, một tràn thanh âm rõ ràng như thế.
 
Anh nói: "Kế hoạch cuộc sống về già của em, thiếu phần liên quan tới tôi rồi.".

Bình Luận (0)
Comment