Nữ Chính Trở Về Đi - Bất Tài Như Phó

Chương 119


Giết vợ, g.i.ế.c cha mẹ Trình Lịch, tính hại c.h.ế.t anh em Tê gia, lấy con mình ra làm vật giao dịch để trục lợi lại còn hợp tác làm ăn phi pháp với Hoắc gia.
 
Bất nghĩa tới không lường được…
 
________
Tê Diệu đi thăm tù, gặp mặt cha Sở.
 
Cách một tầng thủy tinh không lọt gió, cha Sở ngồi ở đối diện, rõ ràng vài ngày trước vẫn là một nhân sĩ thành đạt mặt mày tỏa sáng, hiện nay, sắc mặt xám trắng, giống như đã bước một nửa chân vào trong nấm mồ, không nhìn thấy sức sống ở ông ta.
 
Tê Diệu nắm chặt điện thoại, nhìn ông ta, trầm mặc một lát.
 
Cha Sở cũng cầm điện thoại không nói một lời.
 
Tê Diệu nói: "Đây là lần cuối cùng tôi tới thăm ông."
 
Lần sau gặp lại, đó là lúc trại giam thông báo tin cha Sở tử vong.

Đến lúc đó cô sẽ giống cha Sở đã từng đối đãi với mẹ mình đem ông ta đi hỏa táng, biến thành hạt bụi nhỏ bé nhất trong vũ trụ.
 
Cha Sở trầm mặc như cũ.

 
Mắt nhìn thời gian sắp đến, Tê Diệu nhìn thoáng qua điện thoại, đem ngàn vạn tâm tư phức tạp thu vào trong lòng.

Lần nữa đối mặt với cha Sở, cô giống như đã bứt ra biến thành một người bình thường không còn chút quan hệ nào, không có tình cảm, cũng mất đi oán hận.
 
Cha Sở đột nhiên hỏi: "Chẳng lẽ con không muốn biết, cha có từng yêu mẹ của con hay không?"
 
Tê Diệu nghe vậy, động tác buông microphone xuống ngừng lại, giương mắt nhìn người đàn ông trầm mặc đối diện tấm thủy tinh.
 
Tê Diệu lắc đầu.
 
"Có hay không đều không quan trọng nữa.

Mẹ khẳng định cũng không để bụng."
 
"Vậy, hẹn gặp lại."
 
Tê Diệu chưa về nhà, ngược lại đi gặp một người khác -- Hoắc Ngu.

Một màn ngoài ý muốn này, Hoắc Ngu có lẽ là một người vô tội, nhưng cũng không trút bỏ được trách nhiệm.

Xuất phát từ đối với thân tình giữ gìn, hắn lựa chọn mắt nhắm mắt mở, cuối cùng đem chính mình liên luỵ vào tù, thật đúng là thời khắc bi kịch trong cuộc đời.
 
Tê Diệu đi gặp hắn cũng không có ý tứ gì khác, vẻn vẹn chỉ là gặp mặt cáo biệt.
 
Cứ cho là Hoắc Ngu còn có hơn một năm liền có thể ra tù, nhưng lúc đó, hắn cùng Tê Diệu chẳng qua cũng chỉ là hai người người xa lạ.
 
Sở gia cùng Hoắc gia một đêm luân hãm, Hoắc Ngu hẳn là so với cô càng thêm thống khổ.
 
Lúc Tê Diệu nhìn thấy hắn, râu trên cằm của hắn còn chưa cạo, tóc xõa tung hơi có vẻ lộn xộn, người tiều tụy vài phần so với trước đó, chỉ là đôi mắt vẫn lóe sáng như cũ.

Trong nháy mắt hắn nhìn thấy Tê Diệu, mắt phượng có chút nheo lại, lùi lại một bước làm bộ muốn rời khỏi, rõ ràng là không muốn gặp Tê Diệu.
 
Hoắc Ngu ở trong tù, có thể gặp cha mẹ, có thể gặp trưởng bối, gặp tất cả người quan tâm hắn, hay người chê cười hắn, Hoắc Ngu đều không có bất kỳ cảm xúc d.a.o động gì, duy chỉ có Tê Diệu là không thể.
 
Chỉ cần hắn nghĩ đến cô, n.g.ự.c liền từng đợt bị đè nén.
 

Tê Diệu đứng ở đằng kia, cô cách Hoắc Ngu ước chừng xa hơn hai mét, hai người ai cũng không đi lại gần, ai cũng không nhúc nhích.
 
Tê Diệu rất muốn nói chút gì, lại cái gì cũng nói không nên lời.

Hồi lâu, cảnh sát sau lưng nhắc nhở cô sắp tới thời gian, Tê Diệu chần chờ một lát, chậm rãi giơ tay lên, hướng phía Hoắc Ngu huy động, làm ra tư thế hẹn gặp lại.
 
Hoắc Ngu đứng lặng tại chỗ, giống như một tòa pho tượng, vẫn không nhúc nhích.

Mặt hắn không thay đổi đưa mắt nhìn Tê Diệu rời đi, biến mất ở trong phòng vừa hẹp vừa ngột ngạt này, chung quy là khóe môi cứng ngắc không thể kéo lên giống thường ngày.
 
Chuyện xưa của Tê Diệu còn chưa kết thúc, chuyện xưa của hắn cũng chưa kết thúc.
 
Còn chuyện xưa của bọn họ, thì đã kết thúc rồi.
 
Nghe Tê Vọng nói, đứa con gái từng dùng qua thân thể của cô bị thẩm vấn, như thế nào cũng không trình bày ra được nguyên do, cuối cùng thế nhưng lại nói cái gì mà Hoắc Ngu là nhân vật chính thế giới này, mà Dư Xá là trùm phản diện, tất cả chuyện xưa của mọi người là do nàng ta từng xem qua nên mới biết rõ ràng như vậy.
 
Trải qua bác sĩ tâm lý chẩn bệnh, cho rằng tình huống của nàng ta đáng lo, liền đem nàng ta tạm thời đưa đến bệnh viện tâm thần.
 
Sau một tháng, nghe nói nàng ta bốc hơi khỏi nhân gian, ai cũng tìm không thấy bóng dáng của nàng ta.
 
Tê Diệu nghe được tin tức này, không khỏi lắc đầu.
 
Cô hỏi Tê Vọng: "Nếu như Hoắc Ngu là nhân vật chính, như vậy, hiện tại nhân vật chính tiến vào tù, nhân vật phản diện chiến thắng, đến tột cùng quyển sách này ai mới là nhân vật chính?"
 
Tê Vọng đang ngồi trên ghế sô pha của cô làm việc, nghe vậy nâng mắt kính.
 

"Cái này cũng không quan trọng."
 
Nếu như phải lựa chọn, anh hi vọng Tê Diệu là nhân vật chính chân chính.
 
Tê Diệu thuê phòng ở không lớn, ghế sô pha đơn kích thước có hạn, Tê Vọng chân dài, ngồi ở giữa liền ngay cả Tê Diệu nhìn cũng khó chịu.

Nhưng cô không nhận quà tặng của Hoắc Ngu, cũng không muốn ở trong nhà anh mua.

Những ngày này cô tìm được hai công việc không tệ, một việc là dạy thêm cho người khác, một việc là diễn tấu ở nhà hàng, Tê Diệu chưa hề trải nghiệm qua chuyện kiếm tiền nên cũng không dễ làm việc như vậy.
 
Cô bắt đầu nghĩ lại chính mình ăn xài phung phí, lần đầu tiên học được cách tiết kiệm.
 
Cô tiết kiệm, Tê Vọng mỗi lần đều sẽ mang theo một đống đồ vật đến nhét vào trong tủ lạnh.

Cô luôn luôn ăn cơm hộp hoặc ăn ở bên ngoài, Tê Vọng dưới ánh mắt trợn mắt há mồm nhìn chăm chú của thư ký hầu như mỗi ngày đều sẽ tới một chuyến nấu cơm cho cô, hoặc là gọi thư ký đem một phần cơm ở công ty đóng gói lại, trực tiếp đưa đến chỗ làm việc của Tê Diệu.
 
Tê Diệu nhìn anh kỳ quái chen ở trong ghế sô pha nhỏ, càng nhìn càng khó chịu, ghé vào trên ghế sô pha chớp chớp mắt: "Này, anh vẫn nên về công ty đi, ở đây.."
 
Trước mắt của cô bỗng nhiên tối sầm..

Bình Luận (0)
Comment