Nữ Chính Trở Về Đi - Bất Tài Như Phó

Chương 131


Cuộc sống đại học bình yên không gợn sóng -- đương nhiên, đối với loại người quen sống trong sóng to gió lớn như Tê Diệu mà nói, lâu lâu có người ở dưới khu dạy thổ lộ là chuyện nhỏ nhàm chán hằng ngày.
 
Cha Tê mẹ Tê dần dần quen với sự thật Tê Diệu phải ở trường học không thể thường xuyên về nhà.

Hai người già cực kỳ nhàm chán, lại không thể quấy rầy Tê Vọng mỗi ngày đều bận rộn công việc, đành phải đem bàn tay An Lộc Sơn* duỗi về phía cún Đần trong nhà.
 
(Là tướng nhà Đường và là người cầm đầu loạn An Sử nổi tiếng trong lịch sử Trung Quốc giữa thế kỉ 8 khiến Đường Huyền Tông phải bỏ chạy khỏi Trường An)
 
Nghe nói, bởi vì Đần vận động quá liều, không hoạt bát như trước nữa, mỗi ngày hơn phân nửa thời gian đều nằm ở trên ban công phơi nắng.
 
Lúc nghe Tê Vọng nói Đần gầy đi mấy ký, nhất thời Tê Diệu cũng không biết nên nói cái gì cho tốt.
 
"..."
 
Quá độc ác.
 
Trách không được mỗi lần về nhà, Đần đều giống nhìn thấy ân nhân cứu mạng nước mắt lưng tròng mà nhào lên trước, cắn quần áo Tê Diệu sống c.h.ế.t không thả.
 
Có thể không hậm hực sao được.

Hai người cả ngày tản bộ, đi ra ngoài, ăn cơm dã ngoại, vận động..

Làm cái gì đều mang theo Đần, dù cho lượng vận động không lớn cũng không thắng nổi hai người thay phiên trực ban, buổi tối còn bàn giao chó lại cho chú phòng bếp.
 
Nghe Tê Vọng dùng giọng thanh lãnh bình bình đạm đạm tự thuật lại chuyện hoang đường mà khôi hài này, Tê Diệu dở khóc dở cười, sau một lúc lâu nghẹn ra một câu.
 
"Cuối tuần này để em trở về, bồi nó nghỉ ngơi thật tốt.

Tắm cho nó, cắt móng tay, thuận thuận lông nữa."

 
Tê Vọng bên kia đầu điện thoại trầm mặc một lát.
 
"Anh đâu."
 
"Anh..

Anh á? Ý anh là?"
 
"Anh cũng cần nghỉ ngơi."
 
"Ừm?"
 
"Cũng cần em chăm sóc."
 
Tốt nhất có thể đem trình tự trên Đần suy diễn một lần trên người anh.

Lời này Tê Vọng không nói ra, Tê Diệu trong lòng tự hiểu, bỗng nhiên hiểu rõ ý của anh.
 
Gương mặt Tê Diệu dâng lên một mặt ửng đỏ.
 
Ngày thường nhìn Tê Vọng đứng đắn lại ít ham muốn, ngẫu nhiên nói ra lời âu yếm cũng làm người ta mặt đỏ tim đập một trận.

Cô không tự giác mà mềm giọng, nói: "Vậy cuối tuần anh xin nghỉ trở về nghỉ ngơi đi."
 
Tê Vọng ừ một tiếng.
 
Hôm nay anh tăng ca cả ngày, ngày mai cũng muốn tăng ca, mục đích chính là vì dành ra thời gian ở cùng Tê Diệu.
 
Trong loa điện thoại truyền đến tiếng nói nhẹ nhàng dễ nghe của Tê Diệu, trong đầu đã hiện ra khuôn mặt trứng nhỏ đỏ bừng, đôi mắt xinh đẹp lập loè ánh sáng say lòng người, dáng vẻ đáng yêu muốn nói lại thôi còn giả bộ trấn định trước mặt anh.
 
Tiếng nói Tê Vọng càng thấp vài phần.
 
"Anh chờ em."
 
***
Cuối tuần, Tê Diệu bay chuyến sớm nhất về nhà.
 
Cô ngồi trên ghế, hai chân khép lại, bộ dáng quy quy củ củ ngoan ngoãn làm tiếp viên hàng không đi ngang qua đều nhịn không được trộm nhìn thêm lần nữa, thầm nghĩ cô bé đáng yêu này không biết là từ đâu tới.
 
Tê Diệu lấy ra một quyển truyện tranh tùy tiện lật xem, hơn hai giờ bay nói dài cũng không dài, coi như xem sách g.i.ế.c thời gian.
 
Cô liếc mắt qua thì thấy có người ngồi bên cạnh, hai chân thon dài bọc trong quần dài, đối phương cởi áo khoác ra, lộ ra cánh tay màu lúa mạch, cơ bắp rắn chắc hữu lực, một bàn tay để ở trên tay vịn, ngón trỏ nhấc lên nhấc xuống mà khẽ gõ.
 
"..."
 
Theo kinh nghiệm bị rình coi nhiều năm của Tê Diệu, cô có thể chuẩn xác mà cảm nhận được một tầm mắt đang nhìn chằm chằm cô, nhìn không chớp mắt.
 
Tê Diệu lật qua một tờ truyện tranh thật mạnh.
 
Cô dùng thanh âm dứt khoát thể hiện sự bực bội để nhắc nhở đối phương không nên nhìn loạn.


Người đàn ông không thèm để ý ám chỉ của cô, cũng có thể là làm bộ không phát hiện.

Bất luận là điểm nào, đều thật sự làm Tê Diệu không kiên nhẫn nổi.
 
Nếu đang đi học, cô nhất định sẽ cố gắng nhẫn, miễn cho ong bướm này kia dây dưa không dứt.
 
"Bốp", Tê Diệu khép sách lại, nhắm mắt hít sâu một hơi, tránh cho ngữ khí quá mức táo bạo không phù hợp với thiết lập con người hiện tại của cô.
 
Cô xoay mặt qua chuẩn bị làm khó dễ.
 
"Anh."
 
Tê Diệu đột nhiên nghẹn giọng.
 
Người đàn ông ở trước mặt đang đoan trang tinh tế nhìn cô.

Cậu thực trẻ tuổi, thoạt nhìn ước chừng mới hơn hai mươi, ngũ quan sắc bén, trên mặt không có bao nhiêu thịt, đường cong xương cốt rõ ràng, tóc bị cạo rất ngắn, làn da bị phơi thành màu đồng cổ.

Nếu không phải lúc cười lộ ra một hàm răng trắng, bay ra vài phần thần thái tuổi trẻ, Tê Diệu thật có chút không nhận.

Ra
 
"Trình Lịch?"
 
* * *
 
Trình Lịch quăng một câu đi tham gia quân ngũ, hai năm không có tin tức, Tê Diệu từng thử liên hệ tới cậu, cũng chỉ có trước năm mới, Trình Lịch mới gửi tin nhắn lại.
 
Hồi lâu không thấy, Trình Lịch gầy rất nhiều, cũng rắn chắc rất nhiều, càng ngày càng cao.

Nụ cười của cậu vẫn phấn chấn có tinh thần như trước, lại luôn cảm thấy có chỗ nào đó không giống.

Tê Diệu ngẫm lại, có lẽ là cậu biểu hiện quá mức trầm ổn, hoặc có lẽ là hai người hồi lâu không thấy, cảm giác nhiều thêm một tia khoảng cách vi diệu.
 
Tê Diệu nhất thời không biết nên mở miệng như thế nào.
 
"Cậu vẫn như xưa." Trái lại Trình Lịch tự quen thuộc, không khách khí mà đoạt lấy truyện tranh của cô, "Đều nói, cậu ở bên ngoài đừng kêu kêu quát quát đỡ phải bị người ta khi dễ, sao cậu lại không nghe lời như thế?"

 
Cậu tùy tiện lật vài tờ, bĩu môi: "Mỗi ngày lại xem mấy thứ yêu yêu đương đương này.

Cậu thay đổi rồi, chó con."
 
Tê Diệu liếc mắt trừng cậu một cái: "Trả tớ!"
 
Đôi câu vài lời, không khí hai người lại khôi phục đến nhẹ nhàng vui sướng như ban đầu.
 
Thì ra Trình Lịch được nghỉ đông, trùng hợp ngồi cùng chuyến bay với cô.

Tê Diệu không khỏi cảm khái, thì ra hai người bọn họ ở cùng thành phố, lại chưa từng gặp mặt nhau, thật là gặp được nhờ trùng hợp.
 
Hai năm không thấy, tự nhiên muốn chia sẻ một chút thay đổi của nhau, Tê Diệu ríu rít xuyên suốt chuyến bay, Trình Lịch nói ít hơn nhiều, chỉ an tĩnh mà nghe cô nói chuyện, ngẫu nhiên cười cười trêu chọc một câu.
 
Máy bay sắp đáp xuống, Tê Diệu nhìn thời gian, nói: "Tớ phải về ăn cơm chiều, cậu thì sao."
 
Trình Lịch à một tiếng: "Tớ đây đưa cậu trở về đi."
 
Tê Diệu kém chút buột miệng thốt ra "Tớ có Tê Vọng".
 
Vì tránh sự xấu hổ giữa hai người, cô sửa lại dùng giọng uyển chuyển nói: "Người trong nhà đều tới đón tớ." Nhiều lần như thế, không chút nào ngoại lệ, cha Tê mẹ Tê cũng không chê mệt mà sợ.
 
Trình Lịch nhếch môi.
 
"Đúng lúc, đã lâu không gặp bác trai bác gái, tớ đi chào hỏi một cái."
 
"?".

Bình Luận (0)
Comment