Nữ Chính Trở Về Đi - Bất Tài Như Phó

Chương 27


Những ngày tháng không được tự do thế này, rốt cuộc đến ngày nào mới có kết thúc đây.
 
Tê Diệu ở trong lòng than thở, đem Trình Lịch còn ở ngoài cửa kiên nhẫn chờ đợi quên mất không còn một mảnh.

So với dòng người chen chúc xô đẩy trong khách sạn, khung cảnh ăn uống linh đình, bên ngoài có vẻ quạnh quẽ hơn nhiều.
 
Trình Lịch đứng ở chỗ đã hẹn, nhìn thoáng qua thời gian, tiếp tục kiên nhẫn chờ đợi.
 
Tê Diệu nói cô lập tức liền ra tới, hẳn là đợi lát nữa cũng nhanh.
 
Một trận gió thổi qua.
 
“..

F*ck! Lại thêm một đốt muỗi cắn nữa!”
 

Đại sảnh Khách sạn.
 
Sở Du Du ăn một chút đồ ăn nhỏ nên có chút khát, phối hợp bưng lên một ly Champagne uống.

Ban đêm nhàm chán này rất khó đuổi đi, nàng ta thật sự là không hiểu những người này mặc quần áo đắt đỏ, lãng phí tiền tài kếch xù cho qua thời gian là một loại tâm lý như thế nào.
 
Nhàm chán vô cùng, toàn bộ tụ hội đều nhàm chán vô cùng.
 
Sở Du Du không nhìn thấy Tê Vọng, xem chừng hẳn là bồi em gái đi, cảm thấy không khỏi có chút mất mát.

Nàng ta bỗng nhiên nhớ lại lần trước Tê Diệu hẹn nàng ta đến Tê gia chơi, lúc ấy nàng ta cự tuyệt đến dứt khoát, nếu lần sau lại mời, đi Tê gia ngược lại cũng không tệ.
 
“Tại sao lại ở chỗ này không nói lời nào vậy.”
 
Phía sau truyền đến tiếng ung dung dò hỏi của Sở Giảo Giảo, với nàng ta mà nói, Sở Giảo Giảo giống như là một u linh âm hồn bất tán.
 
Sở Du Du không kiên nhẫn quay mặt chỗ khác: “Không liên hệ gì tới cô.”
 
“Làm sao lại không liên quan gì tới chị.” Sở Giảo Giảo lộ ra mỉm cười, đi đến trước mặt nàng ta, thanh âm thấp đến chỉ có hai người mới có thể nghe thấy, “Cô nhìn cô huyên náo khó xử như thế này, hiện tại đừng nói tìm một chút thế gia, ngay cả gia đình bình dân đều chướng mắt cô.
 
Vì để cho cô còn có chút giá trị, cha đã tìm xong nhà tiếp theo cho cô, hẳn là rất nhanh liền thỏa thuận đàm phán thôi.”
 
Sở Du Du kinh ngạc trừng to mắt: “Cô nói bậy bạ gì đó!”
 
Đều thế kỷ hai mươi mốt, lấy ở đâu ra chuyện ép duyên, quả thực nói hươu nói vượn!
 
“Xuỵt, chớ quấy rầy nha.


Cha tìm người đến thu nhận cô thật sự là không dễ dàng đâu.” Sở Giảo Giảo bưng lên một ly Champagne, đang để ở gần mặt, “Vậy trước tiên chúc cô đính hôn vui vẻ.”
 
“Phanh!”
 
Sở Du Du tức giận vung một cái tát vào tay của chị ta.

Sở Giảo Giảo cố tình không có cầm chắc, một ly Champagne tạt ở trên mặt, người chung quanh lúc này mới xoay người lại nhìn về phía chỗ phát ra âm thanh.
 
Lấy góc độ của bọn họ, cũng là Sở Du Du vênh váo hung hăng đem Champagne tạt ở trên mặt chị gái.
 
Trùng hợp thay con gái nhỏ Ô gia đứng trên đài, vốn là tiêu điểm đang được chiếu đèn của lễ trưởng thành, trong nháy mắt đem toàn bộ lực chú ý của đèn chiếu chuyển dời đến trên người hai chị em Sở gia.
 
Sở Du Du rõ ràng nhìn thấy, khóe môi Sở Giảo Giảo nở nụ cười rất lạnh.
 
Nàng ta không khỏi hít một hơi khí lạnh.
 
– – Sở Giảo Giảo là cố ý làm vậy!
 
“Hai chị này, các người không có làm sao chứ?” Sau lưng vang lên một tiếng hỏi thăm chân thành non nớt.
 

Hai người đều sững sờ, liền nhìn thấy Tê Diệu cầm khăn tay đi lên trước, nụ cười hồn nhiên, dị thường xinh đẹp: “Champagne cũng sẽ uống say nha.

Chúng ta đi toilet xử lý đi, đừng quấy rầy đến mọi người.”
 
Sở Du Du vội vàng tiếp nhận lời nói rạ: “Được được, cám ơn em.”
 
Không khí khẩn trương trong nháy mắt hóa giải đi, đem sự tình quy kết về nguyên nhân uống quá nhiều, để cho mọi người không còn đối với quan hệ của hai người suy đoán lung tung, Tê Diệu là đại công thần.
 
Sở Du Du bởi vì việc này phi thường cảm tạ Tê Diệu.

Đúng lúc nàng ta nhìn thấy Tê Vọng ở sau lưng Tê Diệu mặt không thay đổi đang nhìn chằm chằm em gái của mình, ánh mắt đến liếc qua đều không có một chút nào ở trên người nàng ta, trong lòng liền có một cỗ tư vị chua xót không nói ra được đang sôi trào bốc lên.
 
Sở Giảo Giảo không có nghĩ nhiều như vậy, chỉ coi là trùng hợp.

Ánh mắt của chị ta ở trên người Sở Du Du nhìn một vòng, lại theo ánh mắt Sở Du Du nhìn về phía Tê Vọng, khóe môi cười rất nhạt..

Bình Luận (0)
Comment