Nữ Chính Trở Về Đi - Bất Tài Như Phó

Chương 45


Hai ngày mưa liên tiếp, mặt đất ẩm ướt lầy lội.

Tê Diệu chống dù nhỏ màu trắng đi ra cổng trường, một tay cầm di động đang gọi điện thoại.
 
Lúc này chỉ thấy có học sinh bất lương ở ngoài trường cưỡi xe gắn máy, đi qua bên cạnh cô cố ý muốn hấp dẫn lực chú ý của cô.

Lốp xe drift một chút, bùn đất văng xa ba thước, mọi người hít một hơi khí lạnh, đều cho rằng tiểu cô nương phải bị văng một thân bùn đất, khóc ra mặt.
 
Chỉ thấy lúc này Tê Diệu đem dù nhắm ngay phía trước giũ giũ bọt nước, khuỷu tay vừa chuyển.
 
Toàn bộ bùn đất bạch bạch b.ắ.n tung tóe đến trên người đối phương, đối phương mặt xám mày tro, ngây ngốc tại chỗ.
 
Tê Diệu bình tĩnh từ bên cạnh đi ngang qua, một bên hướng phía trong điện thoại tiếp tục nói: “À không có việc gì, ca ca, hôm nay anh trở về đúng không ạ?”
 
Tê Vọng nói ngày hôm nay anh muốn về nhà, đã lâu không gặp, Tê Diệu còn có chút khẩn trương.
 
Những ngày này cô ở trường học biểu hiện không được tốt lắm, có lẽ Tê Vọng sẽ phê bình cô, cho rằng cô hẳn là nên học tập cho giỏi.
 
Tê Diệu thở dài.
 
Đã rất nhiều năm cô không có đóng qua vai học sinh tốt, ngụy trang hoàn toàn không đến đâu.
 
Lòng cõi Tê Diệu đầy tâm sự, hướng vị trí lái xe đi đến.

Cô không biết là, bạn học chung quanh mắt thấy một màn này cũng bắt đầu cảm thấy.

Học sinh mới chuyển trường tới, là kẻ tàn nhẫn.
 

Tê gia.
 
Vừa vào cửa, Đần liền xông lên trước di chuyển xung quanh Tê Diệu không ngừng.

Tê Diệu tháo cặp sách xuống, lại bị một bàn tay xách lên,cô ngẩng đầu lên, liền nhìn thấy Tê Vọng gần trong gang tấc.
 
Tê Vọng thay đổi một thân đồ mặc ở nhà đơn giản thoải mái, tháo xuống mắt kính.
 
“Diệu Diệu, gần đây sinh hoạt ở trường học thế nào?”
 
“Rất tốt.

Gíao viên hay các bạn học mọi người đều rất tốt.”
 
Căn cứ theo phản hồi của giáo viên ở trường học, mỗi ngày Tê Diệu đều sẽ ngoan ngoãn ngồi ở trên chỗ ngồi, hoặc là ngẩn người đi ngủ, hoặc là xem sách ngoại khoá, mặc dù học tập vô dụng nhưng cũng chưa bao giờ nhiễu loạn kỷ luật.

Chỉ chẳng qua cô ở một mình đã quen, có thể không quá dung nhập vào giữa các bạn học, hi vọng gia chủ trong gia đình có thể điều hoà cảm xúc nhiều thêm chút.
 
Tê Vọng nhếch môi, nói: “Em cảm thấy không tệ là tốt rồi.”
 
Căn cứ tin tức nghe được từ thư ký, Trình Lịch liên lạc qua một cái người gọi là đại sư.

Người đại sư kia cái gì đều có thể xem, truyền thuyết có thể trị yêu tà, trị ly hồn, còn có thể nhìn thấy kiếp trước kiếp này của người khác, truyền đến huyền diệu khó giải thích.
 
Tê Diệu để thư ký tiếp tục nghe ngóng, bỏ ra nhiều tiền rốt cục đào ra một tin tức.

Thì ra Trình Lịch tìm đại sư là cùng chứng bệnh ly hồn có quan hệ.
 
Chỉ là.
 
Trình Lịch đưa ngày sinh tháng đẻ của hai bên, một cái là Sở Du Du, một cái là Trình Lịch.
 
Nhận được tin tức Tê Vọng trầm mặc hồi lâu.
 
Trình Lịch cùng Sở Du Du, ly hồn, đến tột cùng trong chuyện này có cái gì kỳ quặc? Có lẽ chỉ là anh liên tưởng quá mức, việc Trình Lịch làm cũng không nhất định có mục đích chân chính đáng nói.
 
Huống chi.

Gần đây Trình Lịch cùng Tê Diệu gần như không có liên lạc qua.
 
Thời gian bữa tối, cha Tê mẹ Tê vẫn nói nhiều giống như bình thường, nói mãi không xong.

Tê Diệu thật ra là cùng Tê Vọng có mười phần tướng anh em, kiệm lời ít nói, yên lặng ăn, không muốn nói quá nhiều.
 
Tê Vọng ăn cơm, lại gọi Tê Diệu đi thư phòng nói chuyện tâm tình.

Anh hỏi tình huống ở trường học, cùng sách gần đây Tê Diệu đang xem là gì, có kết giao bạn bè hay không.

Tê Diệu ngồi ở trên băng ghế nhỏ, quy củ trả lời xong tất cả vấn đề.
 
Tê Vọng ngồi ở bên bàn đọc sách trầm tư, Tê Diệu thấy anh không còn nói gì, trong lòng không khỏi nhẹ nhàng thở ra: “Thời gian không còn sớm, em về phòng trước…”

 
“Chiếc nhẫn trên tay em là từ đâu mà có?”
 
“Cái gì ạ?”
 
“Nhẫn đuôi voi của em.”
 
“…”
 
Tê Diệu biểu lộ như một nháy mắt ngưng lại.
 
Cô có thói quen mang nhẫn đuôi voi, nhưng loại vật phẩm trang sức nhỏ này rất thường thấy, cho dù là Trình Lịch đều chưa từng để ý qua thói quen của cô.

Từ sau khi lên đại học, cô cùng Tê Vọng hầu như chưa từng gặp qua mấy lần, cũng không cho rằng Tê Vọng sẽ nhớ kỹ một cái dạng chi tiết nhỏ không có ý nghĩa này.
 
Trong nháy mắt đầu óc Tê Diệu điên cuồng chuyển qua rất nhiều loại suy nghĩ, nhưng biểu lộ vẫn là ngụy trang ra vẻ mờ mịt.
 
Tê Diệu: “Đây là mẹ mua cho em, mẹ nói nhìn rất đẹp.

Thật xin lỗi, em không nên mang đồ trang sức ở trường học…”
 
“Không có việc gì, không phải là bởi vì cái này.” Tê Vọng đánh gãy lời cô nói.
 
Tê Diệu: “Vậy?”
 
“Không có gì.”
 
Dưới ánh đèn, Tê Vọng biểu lộ bình tĩnh, thời điểm một đôi mắt tối như mực nhìn chằm chằm Tê Diệu, phảng phất muốn đem cô từ trong ra ngoài, từ bề ngoài đến linh hồn quan sát đến rành mạch.
 
“Em về đi ngủ đi.”
 
“A, Vâng.”
 
Mang theo tầm mắt của Tê Vọng, Tê Diệu cất bước hướng cửa thư phòng đi đến.

Lúc này chỉ thấy có người ở sau lưng bất thình lình gọi tên của cô: “Sở Du Du.”

 
Tê Diệu trong lòng nôn nao khó chịu, giống như là có một bàn tay níu lại trái tim của cô nắm trong tay nhào nặn, khiến cho cô gần như ngạt thở.
 
Cô dừng lại bước chân, vẫn duy trì mềm mại, ngọt ngào, ánh mắt không có chút nào phòng bị quay đầu lại: “Ca ca? Anh đang nói cái gì vậy?”
 
“…”
 
Tê Vọng nói: “Anh nói là, ngủ ngon.”
 

 
Về đến phòng, đem cửa đóng lại, phía sau lưng cùng chỗ trán của Tê Diệu đã chảy ra mồ hôi lạnh.

Hai chân của cô mất sức lực, co quắp ngồi dưới đất, hít sâu bình phục tâm tình.
 
Tê Diệu nói với mình, mới vừa rồi phản ứng rất tốt, khẳng định Tê Vọng không có phát giác vấn đề gì.
 
Cô cho là mình đã chuẩn bị sẵn sàng nói ra bí mật, trước mắt xem ra kỳ thật cũng không có.

Cô không biết sau khi nói ra bản thân là Sở Du Du, sẽ phát sinh hậu quả thế nào.
 
Di động vang ong ong hai tiếng.
 
Thời điểm Tê Diệu cầm điện thoại di động lên, ngón tay còn hơi hơi phát run.

Cô thầm mắng chính mình không có tiền đồ, ấn mở màn hình, phía trên hiện ra tin nhắn đến từ Trình Lịch.
 
Trình Lịch: “Có chuyện lớn phát sinh.”.

Bình Luận (0)
Comment