Nữ Chính Trở Về Đi - Bất Tài Như Phó

Chương 52


Giờ phút này Tê Diệu nhìn thấy Tê Vọng, ánh mắt phức tạp.

Cho tới bây giờ cô không nghĩ tới một ngày nào đó hai người sẽ trở thành anh em, duyên phận ngắn ngủi mà kỳ diệu, chỉ sợ cả đời này cũng sẽ không quên.
 
Tê Vọng chậm rãi hướng phía cô đi tới.
 
Ánh chiều tà phía chân trời chiếu xuống, sắc trời một mảnh rán hồng hồng đỏ đỏ tuyệt đẹp, từng mảng lớn bao phủ tới.
 
Gương mặt mềm mại trắng nõn của cô bị phủ lên một vòng màu sắc đẹp rực rỡ, đôi mắt trong suốt màu hổ phách trong veo, lúc cười lên giống như hai vầng trăng khuyết.

Gió thổi mái tóc dài màu nâu của cô lộn xộn, làn váy dài ôm lấy bắp chân thẳng tắp của cô, vừa tinh tế lại xinh đẹp.

Cô đưa lưng về phía ánh nắng, đứng lặng trên bờ cát vàng, đón gió, cực kỳ giống nữ vương trong gió.
 
Trong nháy mắt, nụ cười của cô làm cho Tê Vọng có chút hoảng hốt, không khỏi nhớ tới một chút hình ảnh xa xăm ngày xưa.
 
Giày da màu đen bị cát đất làm bẩn, Tê Vọng lại không thèm để ý chút nào.
 
Anh đi đến trước mặt Tê Diệu, đứng yên: “Trở về đi, coi chừng gió thổi quá nhiều dễ bị cảm mạo.”
 
“Được.”
 
Bốn người đợi ở biệt thự lớn như vậy quả thực trống vắng rất nhiều, cũng may có lời nói tiếng cười của mẹ Tê, tràn đầy mỗi một góc phòng.
 
Tài xe mang bánh kem đặt ở trên bàn phòng khách, nghe nói buổi tối còn đi b.ắ.n pháo hoa.

Cha Tê thỉnh thoảng nói vài chuyện cười, Tê Diệu ở một bên cố gắng cổ động nhếch miệng cười, cuối cùng cười đến quai hàm đều có chút trở nên cưng cứng.

 
Cho đến khi có một khối dưa lê bị nhét vào trong miệng của cô.
 
Tê Vọng: “Ăn gì đi.”
 
“Ô..” Tê Diệu ngậm lấy một khối dưa lê lớn, lời muốn nói đều nói không nên lời, chỉ có thể hàm hàm hồ hồ mà đáp ứng.
 
Trong đầu của cô nghĩ đến diễn biến của trường hợp sắp xảy ra vô số lần.

Tê Diệu đã ‘bổ não’ ra sau khi cô nói ra chân tướng, mẹ Tê sẽ đem bánh sinh nhật để ở trên bàn hung hăng đập vào trên mặt của cô, cái này làm cho Tê Diệu nhìn thấy bánh sinh nhật không chỉ có hết muốn ăn, còn có chút kinh dị.
 
Không nhìn thấy đầu bếp, Tê Diệu không yên lòng đi qua đi lại nhìn quanh.

Nếu theo như lúc trước thì bây giờ, hẳn là nên chuẩn bị thức ăn cho buổi chiều, cô muốn tìm đại lý do để cho mình ra ngoài đi bộ một chút.
 
Mẹ Tê nói: “Ngày hôm nay chính chúng ta nấu cơm nga.”
 
Tê Diệu: “Hể?”
 
“Truyền thống hàng năm đó.

Năm nay Diệu Diệu cũng có thể gia nhập vào.”
 
Đi vào phòng bếp, quả nhiên, trong phòng bếp bày biện một đống nguyên liệu nấu ăn, còn thiếu người đến làm.

Tê Diệu đưa mắt nhìn Tê Vọng thuần thục đeo tạp dề lên, thuần thục chuẩn bị nguyên liệu nấu ăn, toàn bộ quá trình xem đến trợn mắt há hốc mồm.

Cho tới bây giờ cô chưa từng làm cơm qua, không nghĩ tới Tê Vọng dĩ nhiên cái gì cũng biết.
 
Tê Vọng giống như là ý thức được ánh mắt kinh ngạc của cô, nghiêng mặt qua, hỏi cô: “Muốn đến giúp đỡ à?”
 
Đối với dò hỏi của Tê Vọng, Tê Diệu mặt không thay đổi mà tỏ vẻ, đời này cô đều chưa đi vào phòng bếp, cũng đời này đều chưa có cân nhắc qua nấu cơm cho người khác.

Cô giống loài người có thể hỗ trợ cho người khác hay sao?
 
Tê Vọng: “Có thể giúp anh rửa rau quả một chút.”
 
Tê Diệu: “Được ạ.”
 
* * *
Nói là hỗ trợ, trên thực tế cũng không có làm ra cái cống hiến hữu dụng gì.

Toàn bộ quá trình như đi mua nước tương, ngược lại là trong quá trình hỗ trợ thỉnh thoảng bị đút ăn một miếng lại một miếng, đợi cho làm cơm xong, dạ dày của cô cũng bị nhồi vào hơn phân nửa.
 
Bầu không khí hài hòa làm cơm của người một nhà, giống như là bình thường chẳng qua một nhà bốn người, hơi thở mười phần rực rỡ như pháo hoa.
 
Lần đầu tiên Tê Diệu trải qua kiểu tổ chức ngày sinh nhật như vậy, ngay từ đầu còn có chút khó chịu, thẳng đến lúc cha Tê bắt đầu hừ hừ ca lên, chạy theo chọc ghẹo bị mẹ Tê chế giễu một hồi lâu, cô cũng cười rộ lên theo.

 
Tê Vọng đang nấu canh, ánh mắt liếc qua thoáng nhìn Tê Diệu đang cười đến mắt cong cong, cười đến cực kì xinh đẹp.

Anh cũng nhẹ nhàng dương khoé môi.
 
Rốt cục cũng làm cơm xong, người một nhà tay làm hàm nhai đem cơm đặt ở trên bàn ăn.

Gió biển thổi mát lạnh, người một nhà ngồi vây chung một chỗ ăn cơm, không khí tốt đẹp khiến cho Tê Diệu gần như muốn quên chuyện thẳng thắn kế tiếp.
 
Cha Tê mở ra hai bình rượu vang trân quý, Tê Diệu thấy được ba chữ Burgundy* đột nhiên đôi mắt liền bắt đầu lấp lánh sáng lên, cho rằng cha Tê cũng có thể đổ một ly nhỏ cho cô.
 
(Burgundy[Bourgogne]rượu vang nổi tiếng của Pháp)
 
Trên thực tế là..
 
Người Tê gia đều đang thưởng thức rượu vang, mà cô, chỉ xứng uống sữa bò.
 
Dưới cái nhìn sâu kín mà chăm chú của Tê Vọng, Tê Diệu yên lặng thu tay lại, đột nhiên cầm lấy ly sữa bò uống một hớp với tốc độ ánh sáng, rồi hét lên giống như tư thế mới uống mấy ly rượu mạnh.
 
Còn không phải là uống rượu sao, có gì đặc biệt hơn người.

Tê Diệu ở trong lòng lạnh hừ một tiếng.
 
Người một nhà ăn ăn uống uống, Tê Vọng lột mấy con tôm đỏ, đặt ở trong chén của Tê Diệu, Tê Diệu sửng sốt một chút, nhìn về phía anh.
 
Tê Vọng nhìn không chớp mắt, gắp lên một khối thịt cá thả để vào trong miệng: “Ăn cơm đi.”
 
“…”
 
Không ăn được mấy miếng, Tê Vọng đi ra ngoài nghe điện thoại, sau khi trở về liền nói chỉ sợ đêm nay sau khi kết thúc chúc mừng phải trở về bận bịu làm việc.

Cha Tê mẹ Tê không có biện pháp, đành phải để Tê Vọng ăn nhiều một chút, miễn cho ban đêm làm việc bụng sẽ đói.
 
Chỉ có Tê Diệu là căng thẳng trong lòng.

 
Cô vốn là muốn đem sự tình để đến sáng mai lại nói, nhưng nếu mà hiện tại Tê Vọng liền đi, cô thẳng thắn liền thiếu một nửa ý nghĩa.

Cô không khỏi có chút thất thần đứng lên.
 
Ăn đến một nửa, cha Tê cắt bánh kem, cười ha hả tổ chức mọi người hát bài mừng sinh nhật.

Tê Diệu đi theo người một nhà ca hát chúc mừng sinh nhật, cô cẩn thận từng li từng tí nhìn Tê Vọng một cái, Tê Vọng ngày bình thường lãnh lãnh đạm đạm* thế nhưng cũng sẽ không chút cẩu thả hát theo, thanh âm trầm thấp êm tai.
 
(Lãnh đạm: Không có biểu hiện tình cảm, tỏ ra không muốn quan tâm đến.

Lạt lẽo, không có vẻ ân cần)
 
Tê Diệu nhìn anh, lại nhìn cha Tê mẹ Tê.

Ánh nến từ ngọn nến tại thời khắc này lộ ra không chân thực như thế, giống như là cảnh trong mơ của một giấc mộng, gần như làm cô có chút hoảng hốt.
 
Cắt gọn bánh kem, đem khối bánh ở trung tâm cho Tê Diệu, Tê Diệu nhìn qua bánh kem bày ở trước mặt mình, trầm mặc một lát.
 
Mẹ Tê thấy cô một miếng cũng không ăn, hỏi: “Làm sao rồi, không vui hửm?”
 
“Không phải..

Không có gì ạ.”
 
Tê Diệu bỗng nhiên có chút nuốt không trôi..

Bình Luận (0)
Comment