Chương 104: Sáng Thế Thần và nữ quản lý (1)
Chương 104: Sáng Thế Thần và nữ quản lý (1)Chương 104: Sáng Thế Thần và nữ quản lý (1)
Có nữ nhân vật chính trấn nhóm, Sở Qua yên tâm gõ chữ.
Thu Vô Tế mặc dù không biết viết sách, nhưng nói chuyện lại rất có đạo lý. Chí ít đối với những người bây giờ thăm dò mục tiêu mà nói, hoàn thiện thế giới quan còn quan trọng hơn so với câu chuyện của nhân vật, đương nhiên câu chuyện thì cũng không thể bỏ được, cái đọc giả muốn xem chính là câu chuyện chứ không phải là bản nháp.
Chẳng qua là thức tỉnh bản thân mà thôi, muốn bản thân càng trở nên tinh tế hơn trong phương diện này.
Để mỗi một phong cảnh của thế giới này hiện ra một cách thân thực nhất.
Thế giới kia tự nhiên càng chân thật hơn nữa.
Thiên nam địa bắc, đều có bộ dáng riêng của mình, đều có tập tục riêng, mà không phải đến nơi đâu cũng đều như vậy. Bốn phương bốn mùa, xuân hạ thu đông, cảnh sắc khác nhau, chứ không phải bất cứ thời điểm nào cũng đều dài như thế.
Mà câu chuyện căn cứ vào những thứ này, chắc hẳn cũng sẽ càng đẹp mắt, càng có cảm giác thay thế vào trong đó.
Mặc dù cái sự khiêu chiến này càng lúc càng khó... nhưng lại khiến cho sơ tâm của Sở Qua, tác giả năm đó có ý định đồ thần chứng đạo, như có được một niềm vui thú.
Vứt bỏ bất kỳ mục tiêu nào mà nói, hắn đơn thuần chỉ là muốn viết tốt bộ truyện này.
Mà điều kiện giờ đây dường như cũng đã thay đổi trở nên càng thêm tốt hơn... tu hành không những càng lúc tốt, †ư duy nhanh nhẹn, còn có khả năng tăng cường trí nhớ rất quan trọng, rất nhiều thứ trước kia bị quên lãng đã có thể nhớ lại. Những bài thơ, danh ngôn, lịch sử, những câu chuyện cổ đã học thuộc lòng năm xưa vốn đã sớm quên lãng kia, bây giờ đã hiện rõ mồm một trước mắt, ký ức như mới.
Thời điểm người viết văn có sức tưởng tượng tốt nhất là thời điểm nào? Chính là thời điểm học cao trung đọc đủ thứ thi thư kia, Sở Qua trước kia vốn dĩ cho là như vậy, năm đó viết văn so với bây giờ tốt hơn nhiều, rất nhiều rất nhiều.
Thế là giờ đây hắn phảng phất đã trở về năm đó, văn vẻ trở nên tốt hơn, sức tưởng tượng càng thêm tung hoành, ứng dụng thơ từ, điển cố cũng có thể tiện tay mà quơ lấy, những sự việc mà vốn dĩ còn có chút lực bất tòng tâm, bây giờ phát hiện cũng không khó như trong tưởng tượng vậy.
Ngoài ra... bây giờ hắn đã bắt đầu thử phân tâm nhị dụng, vừa tu luyện vừa gõ chữ, Sở Qua luôn cảm thấy bây giờ cảm giác rất kỳ quái, nhìn những văn tự trên văn kiện kia, luôn có một loại thị giác ảo tưởng, dường như văn tự bắt đầu mơ hồ, đã loáng thoáng biến thành hình tượng.
Giống như cảm giác của cái ngày mà hẳn có thể giáng lâm để đáp lại khế ước của Thu Vô Tế... hắn như đang quan sát toàn bộ nhân gian.
Từng ngọn cây cọng cỏ, vui bưồn của nhân gian.
Nhưng đó chỉ là những cảm giác mơ mơ hồ hồ, cũng không nhìn rõ lắm. ...
Thế giới trong sách. Sở Thiên Ca đang thăm dò trong phó bản, thuận miệng nói với người bằng hữu bên cạnh: "Ngươi có phát hiện hay không, phong cảnh bên cạnh chúng ta đây, càng lúc càng trở nên sống động, ngay cả quá trình nở rộ của một đóa hoa tươi thôi cũng bắt đầu khiến lòng người rung động, phảng phất có thể cảm nhận được sinh mệnh đang ẩn chứa trong đó.
Người bạn cười nói: "Điều này rất bình thường, ngươi dù sao cũng đã là tu sĩ Trúc Cơ, thị giác của tiên gia rất nhạy bén, những gì ngươi thấy bây giờ đương nhiên phải có khác biệt với trước kia. Chẳng lẽ lúc ngươi vừa đột phá không cảm giác được hay sao?"
Sở Thiên Ca xuất thân nhìn bông hoa nhỏ nơi góc tường kia, và hoa văn trên tường đá.
Đây là vì tu hành tăng lên hay sao? Có lẽ là vậy... lúc vừa đột phá thực sự có cảm giác thế giới đã trở nên chân thật hơn, nhưng y đã rất nhanh làm quen với điều đó nên không hề cảm thấy, nhưng giờ đây lại bắt đầu có cảm giác này, chắc không phải vì Kim Đan chứ...
Y luôn cảm thấy thế giới càng lúc càng tươi đẹp hơn, dường như cảnh vật vốn bị bao phủ bởi một lớp màn mỏng đang dần dần hiện rõ ra, mà bản thân càng trở nên nhẹ nhàng, dường như có một đôi mắt đang ngưng đọng trên người mình, đang dân dần giảm đi, vận mệnh bao phủ ở trên người, bất luận tốt xấu đều đang thay đổi, đường đi ở dưới chân mình.
Đó nhất định là ảo giác, y chỉ là một tu sĩ Trúc Cơ, có thể nào lại cảm nhận được những việc mà lão đại Hóa Thần mới có thể cảm nhận được kia chứ?
Làm tốt việc của mình là được. Sở Thiên Ca bật cười, vung thanh trường kiếm trong tay: "Đi, đi tới tầng khác xem Sao."
Tại nơi Liệt Diễm chỉ ngục xa xôi, Viêm Thiên Liệt đang ngồi trong ngọn lửa đỏ hừng hực kia đột nhiên mở mắt.
"Ta cũng cảm nhận được... thiên đạo thật sự tồn tại, vốn chỉ là Thu Vô Tế đã sớm phát hiện ra điểm này, nên đã đi được xa hơn nhiều so với bản tọa..."
"Nhưng cũng không sao... bây giờ ngươi và ta đều như nhau." Viêm Thiên Liệt nhìn lòng bàn tay, ngọn lửa đỏ kia dân dần chuyển thành màu trắng, nhiệt độ cao đến mức những nham thạch trong lòng đất cũng bắt đầu bị thiêu rụi không một tiếng động.
Đây điều là những việc ngoài kịch bản.
Sở Qua không thể nào viết bọn họ có nhận biết gì đối với thiên đạo, nhưng sau khi mỗi một đạo hoa văn trong thế giới kia càng lộ ra vẻ tươi mới, đám người nổi bật một đời kia rồi cũng sẽ từng bước từng bước đi đến hiện thực.
Bọn họ có thể thoát khỏi thiên ý hay không?
Chí ít thì trước mắt, bọn họ vẫn còn bị dắt mũi.