Nữ Chính Từ Trong Sách Chạy Ra Ngoài ( Dịch)

Chương 108 - Chương 108: Dị Năng Có Thể Rất Thú Vị (1)

Chương 108: Dị năng có thể rất thú vị (1) Chương 108: Dị năng có thể rất thú vị (1)Chương 108: Dị năng có thể rất thú vị (1)

Thu Vô Tế không cân động não cũng biết Sở Qua đang suy nghĩ điều gì.

Dù sao thì cái hình tượng phụ thần háo sắc kia cũng không rửa sạch được, vậy cứ giãm nát không cần rửa nữa, hắn muốn nàng cảm thấy đây là chuyện cực kỳ bình thường của thế giới này, vậy chẳng phải là xong việc hay sao... thuận tiện còn có ý thông đồng với nhau, để nàng nhìn những thứ đó mãi, nhìn quen rồi, thì cho dù hắn có đụng chạm một chút cũng sẽ cảm thấy bình thường chứ sao?

Vì vậy hắn thậm chí nguyện ý vì thế mà viết thêm!

"Tên này không có chút lòng tốt gì!" trong lòng Thu Vô Tế thâm mắng một tiếng, một nửa là mắng Sở Qua, một nửa là mắng bản thân, sao trước kia lúc mới đến đây, không đập nát cái đầu chó của hắn chứ?

Nhớ lại những thứ vừa nhìn thấy kia, Thu Vô Tế vẫn cảm thấy tam quan đã chịu một sự xung kích rất lớn, ma giới quả nhiên là ma giới, những chuyện như vậy mà cũng có thể chụp ảnh rồi truyền bá cho kẻ khác xem hay sao? Ma đạo của thế giới kia cũng không có làm như vậy, quá khoa trương rồi, nhưng trong nhóm của bọn hắn lại cảm thấy điều đó là rất bình thường.

Thu Vô Tế có thể nhìn ra được, tất cả mọi người trong nhóm cũng không hẳn là biến thái, mà bọn hắn đã quan niệm việc này thật sự không phải là hi hữu gì...

Ngược lại là loại người giống như Trương Kỳ Nhân kia, Sở Qua thấy đối phương trở nên xấu xa, tâm tình phức tạp, giao tình cũng không còn nữa, nhưng trong mắt nàng ngược lại chuyện đó vẫn rất bình thường.

Quan niệm của hai giới vẫn luôn có khác biệt rất lớn, cho dù nàng vẫn luôn có ý đồ hiểu rõ thế giới này, bề ngoài nhìn qua thì trông rất giống một người hiện đại, nhưng bên trong thực chất vẫn là không hợp nhau.

Nhắc đến liền thấy thú vị, bản thân của Sở Qua có tư duy hoàn toàn khác với thế giới tiên hiệp, nhưng cái thế giới đó vân cứ là do hẳn sáng tạo ra, có phải cái này đại biểu cho thế giới dưới ngòi bút của tác giả cũng chưa chắc nhất trí với bản thân của tác giả hay sao? Hay là đại biểu cho... bên trong Sở Qua thật chất vân là bộ dạng tiên hiệp kia?

Không thích câu nệ, thoát khỏi luật pháp, cầm kiếm trong tay, tung hoành thiên hạ.

Chỉ là câu nệ hiện thực, mài mòn góc cạnh, thế là phải thổ lộ hết ra trong thế giới của tiểu thuyết.

Thu Vô Tế chợt nhớ đến câu hỏi kia của Sở Qua: Nhưng mà Thu Vô Tế, ngươi hiểu ta bao nhiêu?

Nàng xuất thần suy nghĩ một hồi, bỗng nhiên lại hừ một tiếng.

Lại sao lại phải hiểu rõ cái tên biến thái mà trong đầu toàn là những việc háo sắc kia chứ?

"Tiểu thư... vị tiểu thư này." Người lái xe bất đắc dĩ quay đầu gọi: "Xe này đã đến trạm cuối cùng..."

Thu Vô Tế giật mình tỉnh táo trở lại, phát hiện cả chiếc xe đều trống rỗng, chỉ có một mình, một thân ngây ngốc ngồi tại đó, trên mặt không khỏi có chút phát sốt, vội vàng xuống xe. Aii, bây giờ ngay cả đối với cái chữ "xe" này cũng cảm thấy không tốt, phải làm sao bây giờ, đều là do hắn hại cả!

Lái xe không nói gì, chỉ nhìn theo bóng lưng của nàng một đường chạy ra khỏi trạm xe buýt, thầm nghĩ cô nương này đeo khẩu trang cũng xinh đẹp được như vậy, thật đáng tiếc, khẩu trang cũng không che đậy được khuôn mặt đang đỏ bừng kia, nhìn qua là biết rõ trong đầu toàn là nghĩ đến nam nhân mà thôi.

Không biết cái sự hiểu lầm về việc "nghĩ đền nam nhân" này bị Thu Vô Tế biết được có khả năng khiến cho y trực tiếp thăng thiên hay không.

Tâm trạng của Thu Vô Tế lúc này bởi vì trạm cuối cùng đã là vùng đất bên ngoài ngoại thành, nàng chạy vội một hồi, rốt cục cũng có thể nhìn thấy non xanh nước biếc của thế giới này, mênh mông ruộng lúa, đường thì vẫn cứ là đường nhựa, phảng phất nhắc nhở nàng, nơi đây vẫn là một thế giới khác ... nhưng cũng không phải khắp nơi đều là nhà cao Tầng, cửa sổ thủy tinh, cầu vượt, xe sắt, rốt cục cũng có một chút phong cảnh quen thuộc, ngay cả không khí cũng đều tươi mới hơn rất nhiều.

Tâm của nàng cũng chậm rãi gần gũi với tự nhiên.

Nhìn chung quanh một chút, ý đồ muốn tới dã ngoại tìm một số hoa đẹp cũng không thấy, chỉ có vài cọng cỏ đuôi chó và một số hoa dại không rõ tên, Thu Vô Tế cũng không thất vọng, tiện tay rút một nhánh cỏ đuôi chó cầm trong tay, tùy ý dạo bước mà thưởng thức ruộng lúa.

Sáng sớm mùa hạ, mặt trời đã rất chói chang, một người trẻ tuổi làm việc trong ruộng, mồ hôi đầm đìa. Thu Vô Tế dừng chân, nhìn xung quanh một phen, khẽ vuốt cằm.

Nếu nói thế giới này táo bạo, mọi người không chịu khổ được, nhưng trên thực tế, người cần cù lao động vẫn còn rất nhiều, dân chúng bình thường dưới ngòi bút của Sở Qua cũng đã hiện ra phẩm chất này, thế là hai thế giới lần nữa lại có điểm tương đồng.

Thế giới trong sách đến cùng bất quá cũng chỉ là một loại phản chiếu hiện thực mà thôi, căn cứ vào sự nhận biết của Sáng Thế Thần mà hình thành.

Đây cũng là một trong những lý do mà Thu Vô Tế muốn rời khỏi Sở Qua để hành động độc lập, như vậy mới có thể tìm được suy nghĩ và sự thăm dò của một tu sĩ đỉnh cấp đối với thế giới này, nếu cứ ở bên cạnh hắn như vậy, từng ngày đều không biết đã bị hắn dẫn dắt đến đâu. Nhưng nhìn nhìn, Thu Vô Tế cảm thấy có chút gì đó không được đúng cho lắm.
Bình Luận (0)
Comment