Nữ Chính Từ Trong Sách Chạy Ra Ngoài ( Dịch)

Chương 169 - Chương 169: Nhìn Lại Vạn Năm (1)

Chương 169: Nhìn lại vạn năm (1) Chương 169: Nhìn lại vạn năm (1)Chương 169: Nhìn lại vạn năm (1)

Người qua đường nhìn thấy một cảnh tượng rất đặc biệt.

Một chàng trai trên tay cầm chín cây kẹo bông, tay chân cũng không biết nên để thế nào, vẻ mặt táo bón đi ở trên đường.

Bên cạnh là một mỹ nhân mái tóc đen dài, cầm một cây kẹp bông cười híp mắt thè lưỡi ra nếm.

Cảnh tượng nhìn rất hoạt kê, lại bất ngờ rất ấm áp, rất nhiều người đều quay lại nhìn chăm chú, cũng bất giác lộ ra nụ cười của mẹ hiền.

"Em cũng muốn ăn kẹo bông." Có đôi tình nhân đi qua, cô gái kéo ống tay của chàng trai nói: "Em cũng muốn có nhiều như vậy." Chàng trai nói: "Đừng tưởng rằng anh ta có lòng tốt gì, trên tay cầm bao nhiêu kẹo đường, trở về liền dùng mấy tiểu khí cầu, em có tin không?"

Cô gái nói: 'Đó chẳng phải là chuyện tốt sao? Anh có bản lĩnh thì cũng dùng mười lần đi."

Chàng trai bị câu nói này đánh chìm, lập tức ngậm miệng.

Vành tai của Thu Vô Tế khế giật giật, nhìn không chớp mắt nói: "Cái gì là tiểu khí cầu?"

Sở Qua giả vờ không nghe thấy, trong lòng hận không thể bóp chết chàng trai kia, lấy dạ tiểu nhân đo lòng quân tử.

Ta là muốn dùng mười tiểu khí cầu sao?

Thu Vô Tế cũng không hỏi kỹ, ngươi không nói lẽ nào ta không biết đi hỏi độ nương à? Nàng ăn xong một chiếc kẹo bông, rất tự nhiên lấy một cái từ trong †ay của Sở Qua, tiếp tục ăn.

Sở Qua không nhịn được hỏi: "Cảm giác nàng giống như hoá bi phân thành thèm ăn a, sách hòng rồi..."

Thu Vô Tế bi thảm bị nhắc đến nỗi đau, bỗng nhiên nghĩ đến gì đó, ánh mắt nguy hiểm trừng hắn nói: "Có phải là ý chí của ngươi đang can thiệp, dẫn đến không có ai xem sách của ta."

Sở Qua: "Ý chí của ta là quan sát, nhưng ta không có ý hại nàng a, không đến mức tạo nên ảnh hưởng đâu."

"Nói không chừng là tiềm thức của ngươi! Chính là ngươi muốn hại ta."

Sở Qua ôm kẹo bông ngẩng đầu lên suy nghĩ nửa ngày nói: "Chắc không có ý thức này đâu, ta quan sát chỉ là muốn biết sách của nàng có thể tạo thành ảnh hưởng gì mà thôi... đương nhiên có lẽ tiềm thức cho rằng đừng tạo thành ảnh hưởng thì tốt hơn một chút? Không xác định... thế nhưng nếu như tiềm thức cho rằng như vậy là có thể ảnh hường đến thực tế, vậy thì cũng quá khoa trương rồi? Suy cho cùng cái gì cũng không làm a"

Thu Vô Tế cũng không nói chuyện nữa, cúi đầu ăn kẹo.

Đại khái là không liên quan gì đến tiềm thức của hắn, là bản thân thật sự hỏng rồi oa oa oa.

Thu Vô Tế bi phân căn một miếng kẹo bông, lại lấy một cái nữa, hàm hồ không rõ nói: "Viết sách thật sự khó như vậy à..."

"Nói khó không khó, những đại lão kia nói có tay là được, cái trò này à vẫn là phải có thiên phú." Sở Qua nói: "Nếu như nàng thực sự đang xoắn xuýt chuyện này, ta thêm thiết lập cho nàng, cứ nói cũng có thiên phú viết truyện là Xong truyện rồi."

"Ta mới không thèm." Thu Vô Tế nói: "Ta muốn là thoát ly khỏi ảnh hưởng, chứ không phải là cái gì cũng dựa vào ảnh hưởng của ngươi! Cả chuyện nhét công pháp cho ta nữa sau này ngươi cũng đừng làm..."

Sở Qua bất đắc dĩ cười nói: "Vậy trong tình tiết ban đầu thứ nàng lĩnh hội và tu hành đột phá có tính không?"

Thu Vô Tế nhất thời lại không biết trả lời thế nào, lúc sau mới nói: "Dù sao †a cũng muốn có thứ không giống với thứ ngươi viết ra, bản thân học viết sách có tính không?"

"Chắc chắn là tính rồi." Sở Qua cảm thấy nàng ăn được mười cây kẹo bông là đã tính rồi... trong sách viết như vậy cũng sẽ bị độc giả mắng cho hỏng người.

Đương nhiên có lẽ không đủ.

Thu Vô Tế liền nói: "Vậy, vậy tiếp tục dạy ta viết sách chứ?"

Sở Qua hừ hừ: "Gọi sư phụ."

Thu Vô Tế tức giận nhìn hắn.

Lần này Sở Qua vô cùng kiên định, ngẩng đầu nhìn trời không thèm để ý đến nàng.

Thu Vô Tế trừng mắt hồi lâu, cuối cùng cũng mềm xuống, ôn nhu nói: "Sư phụ-"

Sở Qua ừm một tiếng nói: "Dạy, trở Về sẽ dạy.".......

"Hai vạn chữ này của nàng, văn tự quả thực không đáng nói, treo lên đánh một phiếu tác giả. Thế nhưng bản thân có thể nghĩ đến vấn đề mấu chốt tại sao không có ai xem là nằm ở đâu không?" Trở về nhà, hai người ngồi trước máy tính, cắm cúi nhìn văn bản.

Thu Vô Tế cũng quên mất tư thế này cùng hắn rất thân mật, mạch suy nghĩ đang ở chuyện chính sự nói: "Ta mở thần niệm, nghe lén một vài bình luận của nhân gian rồi, nói là không cần dài dòng."

"Đúng, cần thật bình dị mộc mạc, ví dụ như nhân vật chính xuống núi, nhìn thấy yêu quái ăn thịt người, nhân vật chính tiến lên đấu võ, đánh chết chúng là xong chuyện. Sau đó tiếp tục đi, lại gặp yêu quái, lại đánh... đổi lại là bản thân nàng, thích nghe loại chuyện này sao?"

Thu Vô Tế không phục nói: "Ta thấy Tây Du Ký của các ngươi, cũng là một đường hàng yêu trừ ma, xem chút chính là làm thế nào đối phó với các loại yêu ma khác nhau không phải sao? Ta thấy vậy rất hay mà."
Bình Luận (0)
Comment