Chương 255: Con của chúng ta q)
Chương 255: Con của chúng ta q)Chương 255: Con của chúng ta q)
"Đây chính là cái bánh rán lớn!" Trong cửa hàng Pizza Hút, Thu Vô Tế cổ cài khăn ăn, tay cầm dao dĩa tức giận nói: "Một miếng bánh rán cho thêm chân giò hun khói, thoa lên cái tương kỳ quái kia, vì sao lại phải bán đắt như vậy chứ?"
Sở Qua không biết nên giải thích thế nào, một lúc sau mới phun ra một câu: "Chính là... trị giá nhãn hiệu đó. Giống như gà rán hôm đó, bản thân mua về tự rán cũng rẻ hơn rất nhiều."
"Cho nên chính là chuyên gài những kẻ lười biếng như ngươi sao?"
"Không." Sở Qua thành khẩn nói: "Chuyên gài những kẻ muốn đưa bạn gái hoặc con gái ra ngoài ăn. Nếu như tự ta đi ăn KFC, tối thiểu sẽ xem là thứ mấy..." Thu Vô Tế: ".. có thể trả hàng không?"
"Không được."
"Ngươi phải gõ bao nhiêu chữ mới đổi được một miếng bánh này." Thu Vô Tế đau lòng muốn chết, cẩn thận cắt miếng bánh bên trên có các loại nguyên liệu và tương trắng kỳ quái: "Cái này, tốn bao nhiêu tiền... chỉ để ăn miếng bánh..."
Sở Qua lại có chút hoảng hốt, không biết đây là con gái hay là mẹ.
Năm đó lần đầu tiên khi mẹ dẫn hẳn đi ăn Pizza Hut, hình như cũng có biểu hiện như vậy...
"Ăn bánh còn phải dùng dao dĩa nữa.." Thu Vô Tế còn đang lẩm bẩm: "Dùng cũng khó chịu..."
Sở Qua ngạc nhiên bật cười: "Cô có thể dùng tay cầm." Thu Vô Tế nhìn trái nhìn phải, người khác cũng đang dùng dao dĩa, hoài nghi nói: "Được không?"
" Thu Vô Tế của ta hành sự cần gì phải giải thích với người khác?" Sở Qua ung dung nói: "Cô cứ việc dùng tay, sẽ không có ai cười cô đâu."
Thu Vô Tế liền thật sự vứt dao dĩa đi, dùng tay lấy bánh, khẽ cắn một miếng, lộ ra má núm đồng tiền nhỏ: 'Ăn như vậy thoải mái hơn nhiều, tuy rằng cũng không ngon lắm."
Lén nhìn xung quanh, quả nhiên không ai cười nàng, thỉnh thoảng có người liếc mắt nhìn sang bên này, lộ ra lại là kiểu hâm mộ.
Thu Vô Tế có chút khó hiểu: "Bọn họ hâm mộ ta dùng tay ăn sao? Vậy bản thân bọn họ vì sao lại không dùng?”
Sở Qua cười nói: 'Mấy năm nay mọi người không quá để ý cái này nữa rồi, thích ăn thế nào thì ăn thế đó, còn dùng dao dĩa chẳng qua chỉ là vì bầu không khí mà thôi, không giống như trước kia dao dĩa cầm sai cũng sẽ bị coi thường... huống hồ khí chất mỹ nữ làm cái gì cũng đều đúng hết, mọi người chỉ cảm thấy cô rất tiêu sái."
Phục vụ bưng bò bít tết lên, tiếng xèo xèo vẫn còn, mở nắp ra, dầu vẫn còn bắn tanh tách.
Lời của Sở Qua mắc kẹt ở cổ họng, nụ cười của Thu Vô Tế có chút sượng, trong mắt người phục vụ cũng có chút ý cười.
Quý khách cứ tiếp tục dùng tay a.
Lại thấy Sở Qua thong thả ung dung cười nói: "Bò bít tết phiên toái đưa qua bên tôi."
Người phục vụ liên đưa qua. Sở Qua cầm dao dĩa lên, ung dung cắt thành miếng nhỏ, xiên lấy một miếng đưa đến bên miệng Thu Vô Tế: "A..."
Thu Vô Tế "a' mọt tiếng ngậm lấy miếng thịt, đôi mắt lập tức trở thành hình bán nguyệt.
Người phục vụ nổi da gà, mau chóng chạy đi.
Tôi tặng bò bít tết cho hai người, hai người tặng tôi cẩu lương, làm người kiểu đó sao?
Bên đó Sở Qua không ăn, nhanh nhẹn cắt bò bít tết ra thành những miếng nhỏ, cắt xong hết liền đẩy đến trước mặt Thu Vô Tế, mỉm cười nói: "Không thích ăn bánh đó, thì cho ta đi, bò bít tết chắc là vẫn được."
Thu Vô Tế quả thực cảm thấy bò bít tết ăn ngon hơn pizza, có chút do dự nhìn nửa cái bánh trên tay mình: "Ta ăn qua rồi..."
Sở Qua không chút để ý cầm lấy, hàm hồ không rõ nói: "Miệng cũng cắn rồi, còn thiếu ăn bánh sao?"
Thu Vô Tế đỏ mặt nhìn xung quanh một cái, thấy không ai chú ý, lại tức giận trứng hắn.
Sở Qua chỉ mỉm cười ăn bánh.
"Ngươi lúc nào cắn qua chứ, trong mơ sao..." Thu Vô Tế lẩm bẩm một câu, lại không tiếp tục nữa, cầm cái dĩa nhỏ xiên bò bít tết ăn.
Hắn cắt thật cẩn thận.
Ngon lắm.
"Ta nói..." Thu Vô Tế nhai bò bít tết, lầu bầu: "Ngươi thật sự không cần làm đại cương sao? Lãng phí một ngày rồi."
Sở Qua cười nói: "Ra ngoài chơi với cô làm sao có thể gọi là lãng phí chứ..." Thu Vô Tế nói: "Cho nên ta thành yêu nữ hại nước rồi đúng không? Bị người trong nhóm biết được, sẽ đánh chết ta."
Sở Qua lắc đầu nói: "Ta đã có bản thảo... cô ở bên cạnh, thoải mái vui vẻ, khoáng đạt thư thái, so với ngôi trước máy tính khô khốc vò đầu bứt tai thật sự tốt hơn nhiều, hiện giờ ta cảm thấy đầu óc đều là linh cảm, trở về sẽ nhanh chóng làm xong."