Nữ Chính Từ Trong Sách Chạy Ra Ngoài ( Dịch)

Chương 355 - Chương 355: Chung Dật (1)

Chương 355: Chung Dật (1) Chương 355: Chung Dật (1)Chương 355: Chung Dật (1)

Đêm khuya.

Ngọn lửa nhọn luyện xong hai lò đan mới, lại trở về trong sách 'trang bức' trước mặt thuộc hạ.

Đôi tình nhân trẻ Sở Qua ăn đan dược, tự mình tu luyện một giờ đồng hồ, Sở Qua trở về phòng viết bản thảo cho ngày mai, Thu Vô Tế thì ôm gấu bông xem tỉ vi.

Thu Vô Tế đã quyết định rồi, lúc Sở Qua bận bịu, bản thân không học chơi game.

Xem tỉ vi còn vui hơn chơi game? Tối thiểu không bị người ta mắng, hu hu hu...

Sở Qua cũng không dám bảo ta cút về trong sách, các ngươi là ai, cũng dám bảo ta cút về trong sách! Đúng rồi, ngày mai bản toạ tìm Phan Đạt học xem làm thế nào để cách đường mạng đánh người, ai chửi ta, ta đánh kẻ đó.

Thu Vô Tế nghĩ đến chơi game tâm tình không vui, mà lúc này tâm tình của Sở Qua cũng không tốt lắm.

Hôm nay bởi vì Thái Chí Kiên hỏi đến vấn đề bản quyền, khó tránh khỏi khiến cho Sở Qua nghĩ đến mấy ngày trước đã gửi một đống bảng biểu bản quyền, trở về ngồi vào máy tính liền hỏi biên tập một câu: "Đại Đại, xin lỗi ngày nghỉ còn làm phiền bạn... muốn hỏi những bảng biểu lần trước đó, có kết quả chưa?"

Biên tập ngược lại trả lời rất nhanh: "Vẫn chưa, không nhanh như vậy, sau lễ mới xem."

Sở Qua liền cảm thấy chuyện này có chút treo: "Tiến độ cũng không có sao?"

"Bộ phận bản quyền và chúng tôi không phải là cùng một bộ phận, tôi cũng không biết tiến độ... kỳ nghỉ trở về sẽ hỏi giúp cậu."

Sở Qua: "...

Thái độ của biên tập ngược lại rất thân thiết: "Yên tâm, cứ viết tốt đi, là vàng thì sẽ luôn phát sáng.':

Sở Qua thở dài.

Đây không phải là vấn đề tôi khát vọng vàng phát sáng.

Cảm giác tồn tại thế giới a... chuyện này giống như bản thân căn bản không có sức để thúc đẩy.

Loại tiến trình tự mình hoàn toàn không thể tham gia này, cảm giác hoàn toàn bị động đợi chờ kết quả này thật là khó chịu... không giống như tiền nhuận bút, viết bao nhiêu thì được bấy nhiêu, cảm giác bản thân tham gia và tính quyết định rất mạnh.

Trong não hải lại nổi lên lời bày tỏ của Thái Chí Kiên.

Có phải là thật sự muốn tìm hắn giúp đỡ không?.......

Ở một đầu khác của thành phố, vẫn là sân thượng của toà cao ốc mà Viêm Thiên Liệt đã từng nhìn thấy Chung Dật và Đỗ Liên Phong đối thoại, Chung Dật hẹn gặp Đỗ Liên Phong, đang chất vấn.

"Tôi từng cảnh cáo ông rồi, đừng có gây sự ở Nam Giang." Hắn áp chế lửa giận, lạnh lùng hỏi: "Có phải là ông cho rằng tôi thật sự không dám động đến ông không?"

Đỗ Liên Phong thoải mái cười nói: "Tôi cũng không biết cậu đang nói gì."

"Bớt giả ngốc đi." Chung Dật tức giận liếc nhìn ông ta, đẩy ông ta dựa vào tháp nước trên sân thượng nói: "Đánh cờ thắng bại đoạt hồn, không phải dị năng của Tề Thành Thái thì là của ai?"

Thân thủ đó vô cùng nhanh nhẹn, lực lượng kinh người, Đỗ Liên Phong nhìn như dáng người cao lớn, lại một chút lực phản kháng cũng không có, bị hắn ấn vào đó.

Đỗ Liên Phong lại một chút cũng không sợ hãi, dường như sớm biết Chung Dật là trình độ thế nào.

Hắn sống lâu hơn trong tưởng tượng của người khác, rèn luyện lâu hơn, học hỏi được nhiều thứ hơn, hơn rất nhiều so với tưởng tượng của rất nhiều người, tuy rằng Đỗ Liên Phong không tính là hiểu rõ, đoán cũng đoán được.

"Cậu cũng biết đó là dị năng của Tê Thành Thái không phải tôi? Đỗ Liên Phong thản nhiên lên tiếng: "Hơn nữa, hiện giờ cậu còn cho rằng dị năng sẽ không trùng lặp sao? Người khác cũng có dị năng đó thì có gì kỳ lạ, cậu ở Nam Giang quá lâu rồi, đề nghị cậu nên ra ngoài đi lại đi."

Chung Dật giận quá hoá cười nói: "Lão tử không phải đến để tra án, nói chứng cứ với ông làm cái rắm gì! Có tin tôi trực tiếp ném ông xuống dưới lầu không?"

"Cậu không dám." Đỗ Liên Phong bình tĩnh nói: "Cậu hành tẩu dưới mí mắt của cảnh sát, hành động phá vỡ quy tắc ước định chỉ sẽ dùng vào thời khắc quan trọng nhất, sẽ không dùng ở chuyện của người khác. Nào, tôi ở đây, cậu ngược lại ném tôi xuống xem thử?"

Chung Dật lạnh lùng nói: "Cho nên ông thừa nhận rồi?" Đỗ Liên Phong đương nhiên sẽ không dễ dàng chọc đến cảnh sát, không thừa nhận cũng không phủ nhận, chỉ nói: "Chung Dật, dùng phương thức của bản thân cậu, lề mà lề mề, bao lâu mới có thể tìm ra chân tướng? Cậu ngay cả tìm manh mối năm xưa ai giết cô ấy cũng tìm không ra."

Đồng tử của Chung Dật co lại, thấp giọng gầm: "Ông im miệng."

"Chúng tôi sau này muốn thường trú tại Nam Giang, khảo sát vài ngày rồi, lựa chọn địa điểm đặt chỉ nhánh của công ty" Đỗ Liên Phong bình tĩnh nói: "Cậu không được thì để chúng tôi đến, đừng vướng tay vướng chân, nói không chừng chúng tôi nể giao tình trước kia, thật sự phát hiện manh mối còn có thể dẫn cậu đi xem”
Bình Luận (0)
Comment