Nữ Chính Từ Trong Sách Chạy Ra Ngoài ( Dịch)

Chương 389 - Chương 389: Cô Gái Hiện Đại (1)

Chương 389: Cô gái hiện đại (1) Chương 389: Cô gái hiện đại (1)Chương 389: Cô gái hiện đại (1)

Sở Qua từng nói, Thu Vô Tế hiện nay phần lớn thời gian đã gần giống với người hiện đại rồi, hàng ngày nói chuyện làm việc căn bản không nhìn ra điểm khác biệt. Bởi vì nàng học rất nhanh, còn nhanh hơn người cổ đại bình thường xuyên không đến, suy cho cùng tiên gia thần thức và lực ký ức không giống nhau, nàng vẫn còn có thể trở về trong sách trộm thời gian...

Thực ra xác định quan hệ cũng là một điểm biến hoá quan trọng, từ đây Thu Vô Tế có tình yêu lưu luyến bịn rịn của một cô nữ sinh, kiểu tông chủ cao lãnh đó rất ít xuất hiện, hơn nữa... hiểu tình cảm, cái này rất quan trọng.

Trước kia đó là Chu Manh Manh không tim không phổi, đổi lại một người tinh tế, chỉ là những cảm tình, những vấn đề Tiểu Bạch mà Thu Vô Tế hỏi cũng đủ khiến người ta hoài nghỉ người này có phải là có gì không đúng không, một cô gái tự xưng hai mươi lăm tuổi hỏi một vài vấn đề mà ngay cả nữ sinh mười lăm tuổi cũng không hỏi...

Nhưng hiện giờ Thu Vô Tế cũng đã có thể dạy lại Chu Manh Manh rồi...

Thế nhưng còn có mấy điểm khác biệt chủ yếu nữa, không phải là mấy tháng học tập là có thể hoàn toàn san bằng được.

Một cái là cảm giác tôn tại từ nhỏ đến lớn, thuộc tính xã hội tổ chức thành mạng lưới.

Một cái là tư tưởng quan niệm của người hiện đại, hình thành một quá trình †ừ năm này qua tháng khác lại thay đổi một cách vô tri vô giác, căn cứ vào rất nhiều yếu tố linh sử và kinh tế xã hội văn hoá mà hình thành, tư tưởng này khác biệt quá lớn với một người tu tiên.

Ví dụ như Thu Vô Tế căn bản không có cách nào lý giải được sự khác biệt giữa tư tưởng trào lưu há miệng chờ sung và lười biếng, cũng không có cách nào lý giải được vì sao mọi người lại thích xem người khác nấu cơm, ân ái.

Những ngày qua Thu Vô Tế đã bắt đầu xem Marger rồi, vẫn rất khó hiểu.

Đây không phải là vấn đề tư tưởng triết học, mà là nhận biết xoay quanh hệ thống xã hội và hệ thống kinh tế, muốn thâm nhập vào để tìm hiểu, liên quan đến ngành học còn rất nhiều.

Cho nên nói phải học tập, học tập có thể đem hai vấn đề này cùng giải quyết.

Thế nhưng Thu Vô Tế phần lớn sẽ không đi ghi danh vào trường học thành người gì đó, từ từ học, mọi người có rất nhiều thời gian.

Hôm nay dự định học thi bằng lái xe, rất tốt...

Chu Manh Manh nằm viện không phải là vấn đề lớn, thuần tuý là để điều dưỡng tỉnh thân bị tiêu hao. Lão Chu đã ra viện trước hai ngày rồi, Chu Manh Manh cũng ra viện vào hôm nay, Thu Vô Tế đã hẹn đến đón cô ấy.

Đến bệnh viện, khí sắc của Chu Manh Manh đã hồng hào hơn, mấy ngày qua ngủ nhiều cô ấy không những không gầy đi mà ngược lại còn béo hơn, thân thái cũng không có vẻ chán nản thất bại nữa, một lần nữa cười híp mắt nói: "Thu Thu - nhớ cậu quá..."

"Nhà tư bản ác độc." Thu Vô Tế ghét bỏ nói: "Người bình thường bị mệnh mấy ngày, mạng cũng có thể mất nửa phần, cậu thì tốt rồi một mình một phòng, dưỡng đến béo trắng ra."

"Hử?" Chu Manh Manh rất kinh ngạc nói: "Ngay cả cậu cũng biết mắng nhà tư bản sao?"

"Thế nào?" Thu Vô Tế ưỡn ngực nói: "Mình sống dưới tư tưởng tiên tiến, mắng nhà tư phản không phải là chuyện trong bổn phận sao?"

Chu Manh Manh trợn mắt há miệng đưa tay ra sờ chán Thu Vô Tế: "Không sốt... mình thì tính là tư bản cái rắm gì, tốt xấu gì mình cũng không có 996 với cô em bán trà trong cửa hàng của mình..."

Thu Vô Tế ngăn tay Chu Manh Manh lại, nhìn một một lượt từ trên xuống dưới, hỏi: "Tâm tình vẫn ổn chứ?"

"Đúng vậy, chuyện cũng đã qua rồi còn có thể thế nào nữa, phải nhìn về phía trước chứ, ngày tháng cũng phải qua mà" Chu Manh Manh vươn vai lười biếng, thở dài một hơi nói: "A... thật sự giống một giấc mộng lớn."

Thu Vô Tế hỏi: "Sau này có dự định gì?

"Cậu hỏi đàn ông sao?"

"Đúng vậy."

Chu Manh Manh bật cười nói : "Lần này thật sự thu tâm rồi, không tìm nữa, sau này tuỳ duyên đi, thật sự gặp được đối tượng rồi hãy nói, không gặp được thì một mình sống thôi."

Thu Vô Tế nghe ra được lời này rất thật lòng, chí ít là vào thời khắc này rất thật lòng.

trong lòng nàng cũng thở phào, Chu Manh Manh nhìn như không có thay đổi gì vẫn cười hi hi ha ha, không có vẻ mặt âm trâm, thế nhưng cuối cùng cũng không phải là người như trước kia nữa. "Thu Thu, mình muốn rèn luyện dị năng, có chủ ý tốt nào không?" Chu Manh Manh bỗng nhiên hỏi.

Thu Vô Tế hỏi ngược lại: 'Muốn nó năng lực tự bảo vệ mình? Hay là thế nào?"

"Năng lực tự bảo vệ đi, hôm đó nghe cậu nói hình như nưang lực của cậu rất trâu, mình luôn cảm thấy mình là một cô công chúa nhỏ yếu ớt vô lực.

Thu Vô Tế thực sự không nhịn được nói: "Một đại năng có thể cắt nhân quả, loại năng lực này cậu dùng để đoạt đàn ông, nếu không phải bởi vì cậu là bạn của mình thì mình cũng muốn đánh chết cậu, cậu còn hỏi mình."
Bình Luận (0)
Comment