Chương 409: Tam kính phụ thần q)
Chương 409: Tam kính phụ thần q)Chương 409: Tam kính phụ thần q)
Phân hồn ôm lấy cánh tay của Sở Qua, ngẩng đầu lên thị uy: "Nữ nhân hung dữ."
Chân thân mặt như sương lạnh nói: "Yêu đương não, làm mất mặt bổn toạ."
Sở Qua: "...
Các em đợi đã...
Không phải, em đợi đã, nơi này căn bản không có "các".
Thật sự là học sinh tiểu học làm văn, trong đầu một bên là tiểu thiên sứ, một bên là tiểu ác ma đang cãi nhau, nơi này còn hiện ra rồi đúng không.
Chân thân dường như cũng cảm thấy tự mắng mình rất mất mặt, đưa tay ra nắm lấy: "Còn ôm nam nhân! Cô qua đây."
Phân hồn không chút phản kháng quay về dung nhập vào thân thể.
Thực tế chính là nàng tự mình cảm thấy trở về còn ôm đàn ông rất mất mặt, trong tay lại không nỡ bỏ, làm thế nào đây, chỉ đành bắt nữ nhân hung dữ ra tay hoàn thành gậy đánh uyên ương...
Thu Thu rất không dễ dàng.
Sở Qua khoanh tay đứng ở đó, rõ ràng là hiểu rõ nội tâm của Thu Vô Tế đang đùa giỡn, nhưng vẫn cảm thấy thật thần kỳ...
Sao lại có chút giống tiểu hào, bính hào vậy...
Thu Vô Tế liếc mắt nhìn nàng nói: "Thế nào, trong tay không có thứ gì ôm rất khó chịu sao?"
Sở Qua ho khan, cho em diễn, sớm muộn gì người ôm cũng là bản thân em. Không phải đều là em sao, đối với anh có gì khác biệt chứ, muốn chơi tình thú thì anh chơi với em...
Hắn không nói rõ, thành thành thật thật nói: "Mới qua mấy ngày, thân hồn của anh ngưng luyện không có biến hoá gì, lần trước đến cũng là một canh giờ, lần này không biết kéo dài được thời gian bao lâu.
"Bổn toạ đã nghĩ giúp anh rồi." Thu Vô Tế đưa cho hẳn một viên đan dược: "Đây là Cố Hồn Đan, anh thử đi, chắc là giúp anh ở thêm được hai ngày..."
Xem đi, rõ ràng là muốn anh ở đây với em, tự mắng cái gì mà tự mắng, cần gì chứ. .
Sở Qua đập đan, ngược lại quả thực cũng cảm thấy tỉnh thân ngưng thực hơn chút, không có loại cảm nhận bất cứ lúc nào cũng không trụ được phải trở về nữa.
Hắn thở phào một hơi, cười nói: "Vậy bây giờ làm gì? Tiếp tục học tâm pháp?"
"Nói rồi mời phụ thân xem từ một ngọn cỏ một nhành cây." Thu Vô Tế khế phất tay áo, thu lên bức tranh trên cỏ, bày ra một vò rượu: "Lúc này trong núi mới có tuyết rơi, có thể uống một bình không?"
Sở Qua thật sự cảm thấy rất có ý tứ. Ngọn núi tuyết trắng bay bay, cảm giác uống rượu trong đình...
Thu Thu ở thời hiện đại dân dân mất đi cổ ý, lúc này không hề kiêng ky gì phóng thích ra, không chút nào không ổn.
Thật sự bội phục trình độ thần niệm phân tâm nhị dụng của nàng, đổi lại là mình sớm đã tinh phân rồi... hai dòng suy nghĩ đều tạm ngưng.
Sở Qua đi vào trong đình, ngôi xuống đối diện, đang định mở miệng nói chuyện, Thu Vô Tế lại thở dài nói: "Đứng lên một chút..."
Sở Qua: "2"
"Trước tiên vén y phục của anh lên một chút rồi đặt xuống, trực tiếp đặt mông ngồi xuống như vậy không khó chịu sao?"
"... cho nên trang phục cổ đại chính là không tiện."
"Đây đã là trang phục luyện công của các đệ tử bọn em rồi, không phải là trường bào của văn sĩ, không phiên phức như vậy." Thu Vô Tế trừng mắt: "Hiện đại của anh cũng có y phục dài, còn ở đây giả vờ gì chứ."
Sở Qua gãi gãi đầu, tuy rằng có loại dài, cảm thấy vẫn là quá không giống... lại nói đây có tính là bản thân cũng cần thích ứng với cuộc sống cổ đại không? Thật thú vị.
Sở Qua cũng không biện luận với Thu Vô Tế cái nào tiện, vén vạt áo lên, thò đầu ra nhìn rượu.
Đây chính là tiên tửu...
Thân thể này của mình là ảo hoá ra, có thể uống rượu không? Vừa rồi đập đan cũng được, là bởi vì đan dược đó là nhắm vào thần hồn, còn rượu thì sao?"
"Đây cũng là rượu dưỡng hồn." Dường như biết hắn đang nghĩ gì, Thu Vô Tế cầm rượu lên rót, ung dung nói: "Thực ra em cảm thấy anh cũng có thể ăn chút đồ thực, anh cũng có thể hiện ra thân thể của mình, càng nên có thể hiện ra thứ mà bản thân cần, không ngại thử xem."
Sở Qua nói: "Hình như không được lắm, ảo tưởng hiện ra và bản thân thiên biến vạn hoá hình như vẫn là có chút khác biệt." "Có thể đối với người khác, không thể đối với mình sao?"
"Nếu như có thể, thì là quá vô địch rồi. Cho dù là đối với người khác, cũng không phải là đối với tất cả mọi người, chỉ hạn chế ở các em..."
"Có lẽ vậy... đáng tiếc thật, anh không thể ăn đồ ngon ở đây rồi."
"Hừ hừ, đợi chân thân của anh vào rồi đi ăn."