Chương 414: Thử làm người trong sách (2)
Chương 414: Thử làm người trong sách (2)Chương 414: Thử làm người trong sách (2)
Sở Qua vẫn thở dài nói: "Kiếm của ta quá sắc bén, rút ra sợ rằng ngươi không dám đánh, đừng khách khí, trực tiếp động thủ là được..."
Sở Qua là thật sự cảm thấy báo tên và rút ra Cô Hồng Kiếm sẽ khiến đối phương không dám đánh, Vu Tín nghe xong chỉ có thể cho rằng đây là sự coi thường trần trụi. Trên khuôn mặt thanh †ú đó cuối cùng cũng xuất hiện sự tức giận,'keng" một tiếng, một thức "thương tùng nghênh khách" đã chỉ vào mặt Sở Qua.
"Vậy ta sẽ không khách khí nữa, sư huynh xem chiêu."
Đây là kiếm chiêu nhập môn kiểu thăm dò, mỗi một môn phái đều cơ bản giống nhau, theo quy tắc giang hô mà nói, tính là một loại lễ tiết.
"quá chậm." Sở Qua lắc nhẹ thân hình, đã tránh được một kiếm này, đến bên cạnh Vu Tín.
Chấp sự ngoại môn ở cách đó không xa thần sắc khẽ động nói: "Thân pháp Thu Thuỷ minh minh này đã vào cửa vân thiên rồi, do vị trưởng lão nào chỉ điểm? a. "
Tâm niệm cũng chưa loé lên xong, lại thấy vỏ kiếm của Sở Qua chỉ xéo, chỉ vào xương sườn trái của Vu Tín.
Vu Tín giống như thử né tránh, thế nhưng vỏ kiếm này như hình với bóng, giống như nước gợn tràn qua trở ngại, lăn tăn sóng sánh đã quét xuống xương sườn, nhẹ nhàng đánh hắn ra.
Trong sân nhất thời lặng ngắt như tờ. Ngay cả kiếm cũng không rút ra khỏi vỏ, một chiêu... xongl uôn...
Vu Tín không thể tin được mà nhìn vỏ kiếm của Sở Qua, thực sự không ngờ rằng mình lại ngay cả một chiêu cũng không đỡ nổi, một thức này thoạt nhìn cũng chẳng qua chỉ là kiếm pháp nhập môn tiến cấp, còn không đến mức là kiếm thuật tiên đạo nữa, sao lại mạnh như vậy chứ?
Chấp sự ngoại môn đó lớn tiếng hoan hô: "Hay cho một thức Vân Thuỷ Điều Đệ! Vân Thuỷ Kiếm Pháp của vị sư điệt này rất khá, luyện bao nhiêu năm rồi?"
Sở Qua nín nhịn một cái, rồi mới thở dài nói: "Vừa mới luyện suốt một đêm."
"Quả nhiên mười năm... ách?" Chấp sự ngoại môn đó nghẹn họng, thất thanh nói: "Một đêm?” Sở Qua chân thành võ vai của Vu Tín nói: "Nói thật, ta hành hạ đệ tử ngoại môn cũng chẳng có ý nghĩa gì, thua ta không hề mất mặt, ngàn vạn lần đừng mất đi lòng tin, ta cũng rất xem trọng ngươi..."
Vu Tín ngơ ngác nhìn vị này ung dung rời khỏi Diễn Võ Trường, nửa ngày cũng không biết nói gì mới tốt.
Người rốt cuộc đang khích lệ ta hay là đang đả kích ta?
Lúc này người đứng ở bên cạnh chấp sự đó dường như nghe thấy chấp sự đó lẩm bẩm: "Ta biết rồi... là vị đích truyền thần bí của tông chủ... chỉ có hắn mới nhìn lạ hoắc như vậy, vừa học kiếm thuật nhập môn, còn đặc biệt thiên tài..."
Người nghe thấy cũng sợ hãi, lúc quay đầu lại tìm Sở Qua, sớm đã không thấy bóng dáng rồi. Đích truyền của tông chủ.
Vị này chính là đệ tử đích truyền thần bí của tông chủ.
Quả nhiên tông chủ sẽ không tuỳ tiện thu nhận đệ tử đích truyền... một đêm mà đã luyện Vân Thuỷ Kiếm Pháp thành thục như vậy, còn có ai nữa?
Vu Tín đó cũng không còn vẻ mặt như đưa đám nữa, ngược lại còn ưỡn ngực tự tin.
Thua bởi đích truyền của tông chủ thì tính là mất mặt sao? Đó là chênh lệch bao nhiêu cấp bậc chứ. Các ngươi từng đánh nhau với đích truyền của tông chủ sao? Có thể chém gió một năm rồi.
"Giả vờ có sảng khoái không?" Vừa đi ra khỏi Diễn Võ Trường, bên cạnh truyền đến tiếng cười chế nhạo của Thu Vô Tế.
Sở Qua quay đầu nhìn, Thu Vô Tế đã dựa vào cột đá, mỉm cười nhìn hắn.
Thực ra Thu Vô Tế vẫn luôn ở đây, ngay cả ẩn thân cũng không ẩn, thế nhưng lúc nàng không muốn người khác nhìn thấy, ai cũng không thể nhìn thấy nàng.
Nàng chính là tự nhiên.
Thu Vô Tế hôm nay, thực ra còn mạnh hơn so với lúc mới xuyên ra khỏi sách, nàng là chân chính có thể phi thăng rồi, chế ước của nàng sớm đã không phải là thực lực nữa.
"Anh thật sự không muốn giả vờ." Sở Qua thở dài nói: "Kiếm pháp của anh chỉ học một đêm, thế nhưng anh là hồn thể, động tác không bị thân thể giới hạn, quá dễ luyện... hơn nữa thần niệm nắm rõ ràng mỗi một động tác của hắn, không phải dùng mắt xem, hắn đánh làm sao được..." Thu Vô Tế hừ hừ nói: "Sư phụ anh không giống với mọi người sao lại không nói? Ai cũng có thể chỉ điểm "kỳ trung tam vị" cho anh sao?"
Sở Qua cười bồi nói: "Sư phụ anh đương nhiên là giỏi nhất rồi, đây là điều không cần nói."
"Hừ." Thu Vô Tế hừ một tiếng, thần sắc lại rất là mãn nguyện.
Sở Qua tiến bộ rất nhanh, còn nhanh hơn trong tưởng tượng của nàng, nên nói thật sự không hổ là thế giới hắn sáng tạo ra, tất cả kỹ năng đều quá thích hợp với hắn, gân như chế định ra cho bản thân mình vậy.
Sở Qua quay đầu nhìn Diễn Võ Trường một cái, có chút hồi tưởng: "Có điều anh ngược lại cũng biết vì sao em nói anh cần phải học tâm pháp và kiếm pháp căn bản mới ra ngoài đi dạo được rồi... nếu không học, nhìn bọn họ đánh nhau cũng không nhìn ra điều gì, không giống bây giờ, mỗi một động tác của bọn họ anh cũng biết hàm nghĩa ở đó."
Bao gồm cả lễ tiết biểu đạt của Thương Tùng Nghênh Khách, bao gồm cả ý nghĩ biến hoá sau đó.
Lúc trong lòng biết những thứ này, anh dung nhập vào đây, bắt đầu tiếp cận với "người trong sách".
Bằng không... là anh sáng tạo ra, không dùng... anh cũng không hiểu bọn họ, chỉ là cưỡi ngựa xem hoa.