Chương 430: Lần đầu đi xa (2)
Chương 430: Lần đầu đi xa (2)Chương 430: Lần đầu đi xa (2)
Sở Qua khoanh tay: "Em nói như vậy nữa là không lấy được thẻ bài một sao đâu."
"Hừ hừ."
"Thực ra anh từng ở khách sạn rồi..."
Thu Vô Tế cảnh giác, mắt híp lại.
Sở Qua ung dung nói: "Khách sạn ven biển, anh và em từng ở."
Thu Vô Tế: "..."
Đúng vậy, lần này phải thuê mấy phòng? Phòng tiêu chuẩn hay là phòng giường lớn?
Thu Vô Tế ánh mắt phiêu diêu, không biết đang nghĩ đi đâu rồi...
Sở Qua lười biếng vươn vai đi tắm rửa nói: "Có thể nói, anh chưa từng ở khách sạn là thêm phân hạng mới đúng, nếu như anh rất quen thuộc với khách sạn thì em nên suy nghĩ một chút anh rốt cuộc là có bao nhiêu quá khứ."
Thu Vô Tế suy nghĩ cảm thấy cũng đúng, tâm tình trở nên càng sáng lạn hơn, một đường chạy về phòng mình: "Em đi thu dọn đồ đây."
Tuy rằng học hỏi thói quen mặc đồ của con gái hiện đại, thế nhưng Thu Vô Tế ra ngoài vân thuận tiện hơn con gái bình thường rất nhiều.
Nàng không cân mang theo đồ trang điểm, bao gồm những chai chai lọ lọ dưỡng da, dưỡng tay, son môi đó, một thứ cũng không cần.
Nàng từng mua túi xách, chỉ là bởi vì quần áo của nữ thường không tiện nhét điện thoại, cho nên trong chiếc túi xách nhỏ bình thường nàng vẫn dùng chỉ có điện thoại, chìa khoá và khăn giấy. Bởi vì quá trống không có đồ, dứt khoát nhét vào một chiếc dù, để thể hiện túi xách của tôi không có trống rỗng... tương phản hoàn toàn với những chiếc túi xách thần kỳ đựng đủ thứ đồ của các cô gái khác, bị Chu Manh Manh gọi là chiếc túi vô vị nhất toàn thế giới.
Có thể nghĩ cũng biết cái gọi là hành lý này quá đơn giản.
Ngay cả y phục chuẩn bị cho Sở Qua cũng ở trong đó, tất cả hành lý của hai người vừa vặn cùng nhét vào trong một chiếc vali 20cm, có thể trực tiếp mang lên máy bay mà không cân ký gửi.
Nửa canh giờ sau, đôi tình nhân trẻ ngồi ở phòng khách vây quanh một chiếc vali nhỏ, cùng ước lượng, em nhìn anh, anh nhìn em, bỗng nhiên cảm thấy ngay cả cảm giác nghỉ thức đi du lịch xa cũng bớt đi rất nhiều, sao lại đơn giản như vậy... Thu Vô Tế vắt hết óc để nghĩ xem nên mang thêm gì, kết quả phát hiện thật sự không có gì cần mang...
Năng lực không gian tuỳ thân của chúng ta cũng không định dùng, là cố ý để thể nghiệm một chút cái gọi là ra ngoài du lịch, kết quả cái này...
"Liệu có gặp phải cướp máy bay không?" Thu Vô Tế bỗng nhiên ngẩng đầu hỏi, đôi mắt to chớp chớp: "Em xem rất nhiều tiểu thuyết viết như vậy, sợ lắm...
Sở Qua: "... đó là biểu tình sợ hãi của ngài sao? Là hận không thể gặp được ý?"
"Gặp rồi để Sở Đại của chúng ta lại hot rần rần... còn có cướp ngân hàng gì đó nữa..."
"Làm ơn đi, tiểu thuyết của mười năm trước đã không viết như vậy nữa rồi."
Bả vai của Thu Vô Tế rũ xuống, nhìn dáng vẻ thật tội nghiệp.
Sở Qua đứng lên, võ võ vai nàng: "Lần sau trở về trong sách ra ngoài tìm việc đi, chúng ta ở đây vân là trôi qua rất tốt.......
Sáng sớm ngày hôm sau đến sân bay hội hợp với lão Chu, hai người mới phát hiện bản thân thật sự quá trẻ rồi.
Vân cho rằng mình mang theo ít đồ.
Lão Chu người ta cái gì cũng không mang.
Không, ông mang theo một người.
Nhìn nữ thư ký xinh đẹp phía sau lão Chu, thần sắc của Sở Qua run rẩy, nửa ngày cũng không biết nên chào hỏi như thế nào.
Thư ký này tuổi tác e là cũng không lớn như Chu Manh Manh.
Đây chính là người có tiền tuỳ tiện móc ra một tỷ đầu tư sao?
Thu Vô Tế trợn mắt há miệng nói: "Tôi, tôi có thể nói với Manh Manh không?"
Lão Chu bá khí vung tay nói: "Nó là con gái tôi không phải mẹ tôi, thích nói thì nói đi. Hơn nữa, tôi là nhà đầu tư danh xứng với thực, đi bàn chuyện hợp tác, mang theo trợ lý thì kỳ lạ sao? Người trẻ tuổi bây giờ, cái gì cũng nghĩ lung tung."
Nếu ông không nói câu trước thì còn tính là nói được, câu đầu tiên nói ra cái gì cũng bại lộ rồi...
Có điều nghĩ đến Chu Manh Manh có thể xác thực là sẽ không quá để ý chuyện này, chỉ cần đừng đưa cô ta về nhà làm mẹ là được... Lão Chu bễ nghễ nhìn Sở Qua nói: "Trẻ tuổi đã bị thắt cổ rồi, thật đáng thương."
Thu Vô Tế lông mày dựng đứng.
"Khụ." Lão Chu kinh sợ nói: "Đi thôi đi thôi, đi trị cơ (làm thủ tục) đi."
Sở Qua nghe vậy sửng sốt: "Đi trị cái gì cơ?"
"Cơ. " Lão Chu nói một chữ, cuối cùng bật cười nói: "Không phải là ý đó, này, cậu sẽ không phải là chưa từng ngồi máy bay đó chứ?”
Sở Qua bi phẫn. Hôm qua bị Thu Thu cười, hôm nay bị lão Chu cười.
Trạch nam của chúng ta chính là chưa từng ngồi máy bay đó, thế nào! Chúng ta biết đánh a, còn có bạn gái đánh giúp.
Thế nhưng cái này ở trước mắt nữ thư ký xinh đẹp nhà người ta, vì sao lại cảm thấy thảm như vậy chứ...