Nữ Chính Từ Trong Sách Chạy Ra Ngoài ( Dịch)

Chương 468 - Chương 468: Có Thể Về Rồi (2)

Chương 468: Có thể về rồi (2) Chương 468: Có thể về rồi (2)Chương 468: Có thể về rồi (2)

"Vừa hay khảo nghiệm sự ăn ý của anh." Thu Vô Tế uống trà sữa, quay đầu nhìn thấy ánh mắt Sở Qua trở nên quái dị, bực mình nói: "Bây giờ trong đầu anh đã bị loại dịch thể này rót đầy rồi sao? Nhìn cái gì cũng có thể kỳ quái."

Sở Qua cười làm lành.

Thu Vô Tế uống trà sữa ừng ực, hàm hồ không rõ nói: "Ai mềm?”

Cuối cùng vẫn là lôi vấn đề này ra...

Sở Qua chỉ có thể cẩn thận nói: "Đương nhiên là Thu Thu mềm... không đúng, thực ra cô ấy mềm hay cứng anh căn bản là chưa từng để ý mà."

"ý của anh là em tự mình đa tình sao?"

"Không, không... Sở Qua cười bồi nói: "Cái đó... Thu Thu à..."

"Thế nào?"

"Anh cảm thấy Vân Tế Sơn có thể đổi tên rồi."

Thu Vô Tế sửng sốt nói: "Đổi tên gì?"

"Đó là núi của em đúng không, lấy tên là Thu đi, từ đây có thể gọi là Thu Danh Sơn."

Thu Vô Tế uống một ngụm trà sữa, suy nghĩ, lại khẳng định nói: "Cái tên này cũng được, muốn sửa thì sửa đi. Trong sách anh sửa hay là em trở về tự mình sửa."

"Trong sách sửa sẽ khiến người ta chê mình không nghiêm túc, chúng ta tự mình gọi là được rồi..."

"Lộn xôn cái gì.' Thu Vô Tế tỉnh ngộ lời hắn nói chắc chăn không có ý tốt, suy nghĩ để trở về lên mạng xem rồi nói sau. Thật là tức chết mà, cảm thấy mình đã rất hiện đại rồi, luôn vẫn là sẽ không vô ý bộc lộ sự vô tri, bất kể là bài hát hắn vừa hát hay là cái núi quái gì đó.

"Không đi nữa." Thu Vô Tế bực mình nói.

"Vậy chúng ta ở bên bờ sông nghỉ ngơi một chút? Hay là có muốn ngồi du thuyền không?”

Thu Vô Tế dường như nhìn thấy du thuyền ở chỗ xa, vẫn là lắc đầu nói: "Không bằng tự mình chèo thuyền đi."

Nàng ngừng lại một chút, thấp giọng nói: "Dáng vẻ thành thị, cơ bản giống nhau, em cũng biết rồi. Lần này ra ngoài du lịch, từng thấy tiệc rượu buffe, từng thấy phong tình dân quốc, từng thấy giang thuỷ minh châu... cũng từng thấy truy đuổi gấm hoa, ngoại ô đẫm máu, âm công cường địch... lần này ra ngoài đã trọn ý nguyện rồi."

Văn thanh chết tiệt này rất lâu rồi không có những câu nói cổ ý này, một giây trước còn liều mạng ôn nhu hình như cũng không có để lại quá nhiều gợn sóng trong lòng nàng, ý tứ nghe giống như là muốn về nhà.

Thực ra Sở Qua cũng không phải là hiểu rõ lắm, hắn cảm thấy Thu Vô Tế cái này hoàn toàn thuộc kiểu cưỡi ngựa xem hoa, đối với tâm thái muốn "nhận biết thế giới” mà nói, không nên chỉ lướt qua như vậy, theo lý mà nói thì sẽ càng muốn xem xem toàn diện của đô thị lớn này mới đúng.

Một đô thị lớn phồn hoa, có những thứ mà ở Nam Giang thật sự không nhìn thấy được, Sở Qua cũng chuẩn bị tốt cho việc viêm màng túi rồi.

Thế nhưng hình như nàng thật sự đã hết ý rồi, .

Có lẽ thật sự là bở vì đô thì đều đại khái như nhau, không có điểm hứng thú đặc biệt nào khác.

Lại nghe thấy Thu Vô Tế tự mình thấp giọng nói: "Thực ra em bây giờ kỳ vọng cũng không phải là thăm quan thế giới này... ngược lại càng muốn sớm trở về, vẽ ra thế giới của chúng ta, để thế nhân xem sự mỹ lệ của thế giới đó, máu của nhân thế, kiếm quang trên trời, quang hoa của pháp bảo, liệt hoả của Phần Thiên Diệt Địa, sóng lớn khuynh tận tứ hải... Giang hô của em, tiên sơn của em, câm kỳ thư hoạ của em, Thái Hư Thần Kiếm của em."

Trong lòng Sở Qua khẽ động, quay đầu nhìn góc nghiêng khuôn mặt phản chiếu xuống nước sông của Thu Vô Tế.

Có lẽ mình đánh giá thấp phân lượng của Manga ở trong lòng Thu Vô Tế rồi, nàng rất coi trọng...

Chẳng trách lại hứng thú học Manga, nàng là thật sự muốn chính tay đem tất cả mọi thứ này triển hiện cho nhân gian xem.

Thu Vô Tế quay đầu nhìn hắn, mỉm cười nói: "Nếu như nói ra ngoài du lịch, lòng của em sớm đã bay đến thiên địa đó rồi, có thể cùng anh rong chơi ở bên đó. Sở Qua, luật pháp nơi này trói buộc quá lớn, có lúc sẽ có chút cảm giác áp lực, đến bên đó mới là chúng ta đi ngao du, thế giới tiên hiệp dưới ngòi bút của anh, giang hồ khoái ý ở trong lòng anh."

Sở Qua khẽ nắm tay của nàng nói: "Được. Như vậy... nơi đây ý tận, có thể về rồi"

Thu Vô Tế bỗng nhiên lấy điện thoại ra, phá huỷ hết bầu không khí cổ ý nửa ngày này của hai người nói: "Rất lâu rồi em không đăng weibo, tối thiểu cũng phải chụp chung một tấm rồi đi..."

Sở Qua suýt chút nữa thì không chống nổi lưng.

"Đó là biểu tình gì, đến gần một chút, đúng đúng, góc độ này vừa hay chụp được minh châu đó, có đẹp hay không?"

"„. đẹp."

Tình đầu mùa thu trong bức ảnh, đưa tay lên hình chữ v, nụ cười ngọt ngào. tuyệt luân.

Sở Qua có chút hoảng hốt nhìn, luôn cảm thấy bản thân mình mới là trước sau mâu thuẫn.
Bình Luận (0)
Comment